Sáng hôm sau Thanh Bách mở mắt ra nhìn thấy Mỹ An đang ngủ ở cạnh mình, không biết sao lại mỉm cười.
Thanh Bách khẽ đưa tay kéo kéo mấy sợi tóc mai rơi trên cánh tay anh.
Mỹ An dường như cũng cảm nhận được, hai mày hơi nhíu lại mở mắt ra.
“Chào buổi sáng” - Thanh Bách bình thản nói.
“A!” - Mỹ An luôn cuốn ngồi dậy, lúng túng kéo lại quần áo cho ngay ngắn - “Anh còn thấy đau không?”
“Tôi nói không đau cô có tin không?” - Thanh Bách nhướn mày.
“Không tin” - Mỹ An cẩn thận đỡ anh ngồi dậy.
Mặc dù đã qua một đêm những sắc mặt Thanh Bách vẫn còn rất xanh, cả người không có nổi một chút khí sắc.
Bác Hai nhìn hai người bước ra khỏi phòng với phân phó người làm dọn thức ăn ra.
Mỹ An đỡ Thanh Bách ngồi vào ghế, bản thân cũng ngồi xuống ở phía đối diện.
“Tầm giữa trưa bác sĩ sẽ quay lại kiểm tra một lần, cậu chủ cứ yên tâm, chuyện này không có ai dám nói ra ngoài nửa lời”.
Thanh Bách hài lòng gật đầu một cái rồi cầm đũa lên nhưng rất nhanh đã bị Mỹ An ngăn lại.
Cô thay đũa trong tay anh bằng một chiếc muỗng, cũng sắp xếp các món ăn đến sát bên Thanh Bách, hơn nữa cô đều lựa đúng những món anh thích.
“Anh đừng có dùng sức nhiều, vết thương mới khâu chưa có lành hẳn.
Bác sĩ nói vết đâm lệch về vai phải, nên tay phải của anh càng ít động càng tốt”
“Đúng đó, cậu chủ nên nghe lời Mỹ An” - Bác Hại gật gù đồng tình.
Thanh Bách cười khổ, sao mới qua một đêm mà anh cảm thấy mình như người tàn phế thế này.
Thanh Bách cũng không phản đối, thôi coi như lâu lâu hưởng thụ cảm giác được người khác chăm sóc một chút.
Mỹ An thật sự là ngồi đó chỉ để chăm Thanh Bách, anh vừa liếc mắt vào đĩa đồ ăn nào là Mỹ An vươn tay gắp bỏ vào bát anh.
“Cô cũng ăn đi” - Thanh Bách cười nói.
Hai người trước đây cũng từng ngồi đối diện như này cùng nhau ăn cái gọi là bữa cơm gia đình nhưng đáng tiếc không khí còn không tốt được như giờ.
Mỹ An biết sự dịu dàng hiện tại của cô so với trước đây là thua xa, vậy mà lúc tốt đẹp nhất Thanh Bạch lại không hề trân trọng.
Thanh Bách ăn xong liền bảo Mỹ An đỡ anh vào phòng sách, anh còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Mỹ An cũng biết ý không lưu lại mà đi ra ngoài để anh làm việc.
Thanh Bách gọi cho Minh Thải để bàn giao chuyện công ty, Minh Thái luôn miệng nói cậu nhất định phải đi chùa, chuyện xui tới tấp thế này không đùa được.
“Đều do người làm, cầu thần linh cũng vô ích” - Thanh Bách cười nhạt.
Không đợi Thanh Bách gọi thì Tiến Thành đã chủ động gọi tới, chuyện đêm qua tất nhiên là cậu đã biết.
Khi cậu nhận được tin liền chạy đến nhưng thấy Mỹ An đã đưa Thanh Bách lên xe nên cậu không tiến đến.
“Bắt được kẻ đó chưa?”
“Hắn biết sự việc bất thành liền vượt biên ngay trong đêm, chúng tôi không kịp đuổi theo.
Lần này là lỗi của tôi, anh cứ trách phạt” - Tiến Thành trình trọng nói.
“Bỏ đi, hắn chỉ là một nhành cây không có giá trị” - Thanh Bách lạnh giọng nói - “Cậu nếu muốn chuộc lỗi thì đi đào cái gốc lên cho tôi.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một kết quả hài lòng” - Tiến Thành hứa chắc nịch rồi cúp máy.
Thanh Bách thật sự đang kiềm chế cơn giận của mình, kẻ đứng sau rốt cuộc là ai.
Kẻ nào mà hết lần này đến lần khác có thể thuận lợi qua mắt anh hành xử, Thanh Bách cảm giác như mình liên tiếp bị vả cho mấy cái.
Người vẫn luôn cao cao tại thượng như Lưu Thanh Bách khó lòng mà nuốt trôi sự việc lần này.
Mỹ An thấy bác sĩ đã đến mà Thanh Bách còn chưa chịu rời khỏi phòng sách không nhịn được gõ cửa.
“Vào đi”
“Bác sĩ đến rồi” - Mỹ An nói.
“Vậy cô còn đứng đó làm gì, mau đến đỡ tôi” - Thanh Bạch cau mày.
Mỹ An