Ngoài tin tức về Thiên Kim cũng có không ít báo đưa tin về người phụ nữ bí ẩn bịt khẩu trang xông lên cứu Thiên Kim.
Mỹ An chăm chú đọc suy đoán của mọi người, càng xem càng đổ mồ hôi.
Trong mấy trăm bình luận thì cũng có bình luận hướng tới cô, có người còn lôi ra ảnh chụp trước đây của cô so sánh, cả bức ảnh áo dài đỏ lúc trước nữa.
“Làm sao đây, làm sao đây?” - Mỹ An nói thầm trong miệng.
Cô hiện giờ chưa đủ năng lực xử lý chuyện này, Mỹ An nhìn lên trần nhà, không lẽ cô phải đi nhờ cái vị ở trên kia.
Mỹ An ôm trán, mới nãy trong thang máy còn không nể mặt châm chọc Thanh Bách, bây giờ mặt dày lên đó khác nào tự vả đầu chứ.
Đầu nghĩ là thế nhưng Mỹ An cũng thật sự đi lên tầng cao tìm Thanh Bách, giữa lúc hỗn loạn này cô không muốn lại có thêm tin tức ảnh hưởng xấu đến Thiên Kim.
“Cậu vào nói với tổng giám đốc một tiếng đi, tôi có chuyện cần gặp” - Mỹ An bảo Minh Thái.
“Cô cứ vào thẳng đi, không cần báo trước” - Minh Thái xua xua tay, miệng còn liên tục giục cô - “Nhanh lên, nhanh lên”
Mỹ An bước vào nhìn thấy Thanh Bách đang ăn cơm, anh thấy cô động tác hơi chậm lại một chút sau đó thì bình thường.
Thanh Bách đứng dậy lấy trong tủ ra một bộ bát đũa, y cái lần trước cô từng dùng:
“Ngồi đi”
Mỹ An hít sâu một hơi, dù sao cũng mặt dày rồi, mặt dày cho tới cùng.
Cô ngồi xuống, mở tin tức về bài báo đưa lên cho Thanh Bách xem.
“Giờ ăn cơm, không bàn chuyện khác” - Thanh Bách liếc qua một cái rồi bình thản gắp thức ăn.
“Lúc trước cũng không thấy anh nhiều quy tắc như vậy - Mỹ An nghĩ trong đầu.
“Chuyện này một khi bụng bét ra thì danh tiếng của anh cũng không tốt, cứ coi như vì chính mình, dìm tin tức đó xuống đi” - Mỹ An vươn tay gắp một miếng sườn vào bát anh.
Thanh Bách khẽ cong môi một chút, chậm rãi nói:
“Cô không nghĩ tới lấy chuyện của chúng ta đề chuyện Thiên Kim và Tuấn Triết xuống à?”
“Có thể sao?” - Mỹ An ngạc nhiên.
“Cô tình nguyện bước lên đầu sóng ngọn gió thay cho Thiên Kim?”
“Sao lại không, nếu thật sự giúp Thiên Kim lấy lại được danh tiếng, tôi không ngần ngại đầu” - Mỹ An khẳng định chắc nịch.
“Ngốc” - Thanh Bách bật lực phun ra một chữ - “Cô nguyện ý thì tôi cũng không rảnh, còn chuyện tin tức thì trong hôm nay sẽ bị gỡ xuống”
Mỹ An thở phào một cái nhưng tâm trạng cũng không khá hơn lên được.
Thanh Bách gõ nhẹ lên bàn ý bảo Mỹ An tập trung mà ăn cơm đi, mặt mày cau có anh nhìn cũng không nuốt trôi.
“Dựa vào đầu chỉ có một mình Thiên Kim phải gánh hết áp lực của dư luận? Tuấn Triết tính làm rùa rụt cổ à?”
Thanh Bạch day day thái dương, từ hôm qua tới giờ anh thật sự có lúc muốn đi tẩn cho Tuấn Triết một trận.
Rõ ràng là chuyện của cậu ta cuối cùng Thanh Bách lãnh đủ.
“Giới giải trí là một vũng nước đục, cô càng khuấy càng đen mà thôi.
Tuấn Triết một khi đứng ra thì Thiên Kim không bao giờ rửa sạch được nữa.
Tạm thời im hơi lặng tiếng một thời gian, chuyện này Tuấn Triết tự có cách để nó dần lặn xuống, cậu ta không bỏ rơi Thiên Kim đầu”
“Vậy giới thương trường có phải cũng là vũng nước đục không?” - Mỹ An đột nhiên ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Thanh Bách.
“Phải nói là chưa từng trong”
Mỹ An cười chua chát, đặt bát cơm sớm, vốn dĩ trên thương trường không có ai không vì lợi ích của mình.
Suy nghĩ Thanh Bách đã hại gia đình cô càng được khẳng định.
Thanh Bách nhìn cô rời đi không hiểu tại sao đột nhiên không khí lại khó chịu như thế.
Bất quá hôm nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm coi như không tồi.
Trong công ty ngoài bàn tán về chuyện Thiên Kim thì cũng không thôi nhắc về chuyến du lịch nghỉ dưỡng giữa năm sắp tới.
Mỹ An nghe nói là sẽ đi tới cánh rừng phía ngoại ô liền rùng mình, cái công ty gì để thư giãn mà lại chọn rừng.
“Mình sẽ băng qua cánh rừng tới một khu nghỉ dưỡng cao cấp, còn có suối nước nóng nhân tạo các thứ nữa.
Khu đó là có công ty mình góp vốn xây dựng, từ đó năm nào nhân viên cũng được hưởng chính sách này” - Thanh Nhi chậm rãi giải thích lại cho Mỹ An.
“Vậy em đi xong về kể chị nghe nhé” - Mỹ An không có ý định đi.
“Sao chị không đi? Hiếm lắm mới có thời gian cho bản thân nghỉ ngơi”
“Mấy cái hoạt động đồng người đó không hợp với chị” - Mỹ An nghĩ tới đi cùng nhiều đồng nghiệp mà chả có ai ưa gì cô là đã thấy phiền.
Thanh Nhi không chịu từ bỏ, chạy theo năn nỉ Mỹ An suốt