Mỹ An đi một mạch đến nghĩa trang, lúc bước xuống xe hai chân cô dường như không thể đứng vững.
Mỹ An không ngờ việc gặp mặt cha mình lần cuối mà bản thân cũng không làm được.
Nghĩa trang âm u vắng lặng chỉ có một mình Mỹ An lê bước tìm kiếm, cô vừa muốn nhanh tìm thấy bia mộ của cha mình cũng vừa lại không.
Mỹ An vẫn còn le lói chút hy vọng rằng tất cả chỉ là một lời nói dối, rằng đến một ngày cả nhà bốn người có thể đoàn viên.
Đáng tiếc, sự thật rất nhanh phơi bày ngay trước mắt, Mỹ An quỳ gối, gục đầu trước phần mộ của cha mình.
“Con xin lỗi, con xin lỗi.." - Mỹ An gào lên trong tuyệt vọng.
Mỹ An dập đầu liên tục xuống phiến đá đến trán của cô cũng rướm máu.
Có lẽ ngoài việc tự hành hạ mình ra cô không còn biết cách nào để chuộc lỗi.
“Là lỗi của con, tất cả là lỗi của con.
Con ngu ngốc, con không chịu cố gắng giúp đỡ chị hai.
Con còn ích kỷ chỉ nghĩ đến tình yêu dành của mình, con...!con dẫn sói vào nhà”
Mỹ An lúc này đã hoàn toàn mặc định Thanh Bách chính là một trong những người từng hãm hại gia đình cô.
Nhưng thay vì oán hận anh cô đổ hết mọi tội nghiệt này cho chính mình.
Lúc Thanh Bách chạy đến nơi thì bộ dạng Mỹ An đã vô cùng thê thảm, trán thì bê bết máu, cả người toàn là bùn đất.
Anh không dám hành động đường đột, chỉ có thể chầm chậm tiến đến bên cạnh gọi tên cô:
“Mỹ An.”
Mỹ An nhìn thấy Thanh Bách cứ như thấy quỷ, cả người hoảng loạn lui về sau hét lên:
“Anh mau tránh ra! Anh đi đi, đừng tìm tôi nữa!”
Hai đầm tay của Thanh Bách nắm chặt, nhìn Mỹ An thế này không hiểu sao lòng anh khó chịu vô cùng.
Thanh Bách bước tới muốn đưa tay giữ lấy cô nhưng Mỹ An ngay lập tức gạt tay anh ra.
“Anh đến đây làm gì? Anh dày vò tôi chưa đủ hay sao?” - Mỹ An vừa nói vừa vò đầu bứt tóc.
“Mỹ An, nghe tôi nói, chuyện qua rồi thì để nó qua đi” - Thanh Bách cố gắng lựa lời an ủi.
Mỹ An ra sức lắc đầu, vừa cười vừa khóc, biểu cảm trên mặt vặn vẹo trong như kẻ điên:
“Ha ha...!anh nói nghe thật hay, tôi làm sao cho qua được đây.
Bởi vì tôi mà cha tôi mới chết, bởi vì tôi mà mẹ tôi mới không rõ tung tích cả...!cả chị hai nữa”.
Thanh Bách hít sâu một hơi, anh nhìn Mỹ An tự trách bản thân càng giống đang trách anh hơn.
Thật ra năm đó anh đứng một bên nhìn Trần gia nhà tan cửa nát không ra tay cứu giúp, anh cũng mang tội.
Mỹ An càng nghĩ càng bế tắc, cô lại tiếp tục đập đầu vào phiến đá muốn tạ tội:
“Con sai rồi, con sai rồi.”
“Dừng lại đi!” - Thanh Bách lao tới ôm chặt lấy cô ngăn cho cô làm ra hành động dại dột - “Cô hành hạ chính mình trước mặt cha cô, cô nghĩ ông ấy vui nổi không?”
“Không liên quan tới anh” - Mỹ An gào lên, hai tay liên tục cào cấu vào người Thanh Bách muốn anh buông mình ra - “Anh mau cút đi, ở đây không có chỗ cho anh”
Thanh Bách nghiêm mặt, nghiến răng cố kìm nén cảm xúc của mình.
Trước mắt phải đưa Mỹ An ra khỏi đây, chuyện còn lại để sau rồi nói.
Cô thấy anh đang muốn kéo mình đứng dậy liền vùng vẫy kịch liệt hơn.
“Không, tôi phải ở lại đây.
Anh không được đưa tôi đi.”
“Trần Mỹ An, cô tỉnh táo lại chút đi” - Thanh Bách nắm chặt hai vai ép cô nhìn thẳng vào mình, lạnh giọng nói.
Mỹ An nhìn Thanh Bách, càng nhìn nước mắt lại càng tuôn ra.
Cô ngồi bệt xuống liên tục đấm vào ngực mình:.
Truyện Nữ Phụ
“Tại sao tôi lại cố chấp với anh như thế, tại sao tôi không thể hận anh.”
“Chát!” - Thanh Bách không nhịn được vung tay đánh Mỹ An một cái, cả cánh tay và cơ mặt anh đều run lên.
“Cô không sai, không phải mọi lỗi lầm đều do cô.
Có hiểu chưa? Khóc lóc không giải quyết được gì cả.
Cô muốn trả thù, được, cô muốn đi tìm mẹ, được, nhưng trước hết cô phải tỉnh táo lai."
Cái tát này đánh xuống trái tim anh đau như anh lấy dao cứa vào, chỉ là ngoài cách này ra anh không biết làm sao để cô bình tĩnh, Thanh Bách sợ Mỹ An sẽ hận mình, sợ cô sẽ quên mất anh.
Mỹ An đúng là nhờ cái tát mà tỉnh táo lại, cô không khóc nháo, không nói mấy lời gào thét nữa.
Mỹ An đứng dậy, vén tóc tai lại cho ngay ngắn, quẹt hết nước mắt nước mũi trên mặt.
Cô đi qua Thanh Bách, không nhìn tới, chả nói một lời cứ như anh không hề tồn tại.
“Mỹ An..” - Anh bắt lấy tay cô, cất tiếng gọi tên cô với giọng có phần tha thiết.
“Chúng ta hết rồi”
“Không thể như thế được” - Thanh Bách nắm chặt hơn tay cô.
“Chúng ta hết thật rồi” - Mỹ An nhắc lại, đôi mắt trống rỗng vô cảm, lời nói với anh như người xa lạ.
Không nói đến chuyện sản nghiệp gia đình, chỉ xét về cái chết của cha cô, Thanh Bách và Mỹ An đã đủ xóa bỏ hết mọi khả năng giữa hai người.
Trong đầu Mỹ An chỉ