Thanh Bác đã lái xe khỏi cổng Lưu gia một đoạn mà Mỹ An vẫn còn chưa dám tin tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Cô chưa từng mong sẽ có ai vì cô mà đứng ra, càng không ngờ tới Thanh Bạch sẽ bênh vực mình.
Mỹ An nhìn Thanh Bách tràn ngập hoài nghi, không phải cô quá hiểu rõ anh chắc đã nghĩ người đang ngồi cạnh mình không phải Thanh Bách rồi.
“Cô làm sao vậy? Bị bọn họ mắng đến ngốc à? - Thanh Bạch thấy Mỹ An cứ nhìn anh ngữ ngác.
“Tại sao khi nãy anh lại nói mấy lời đó?”
“Thích thì nói thôi” - Thanh Bách nhún vai.
Mỹ An mím môi, rốt cuộc là anh tùy hứng hay anh thật lòng che chở cô? “Anh làm vậy không sợ Linh Chi sẽ đau lòng sao?”
“Vậy cô thì không biết đau lòng?” - Thanh Bách dừng xe lại.
Mỹ An ngây người nhìn anh, ý của anh chính là anh biết cô tổn thương, biết cô chịu uất ức.
Thanh Bách trước giờ đều cảm thấy cô không tốt, nếu có ai mắng cô, anh chỉ đứng một bên xem kịch thôi.
Vậy mà hôm nay anh lại nói ra được câu đó, giống như anh cũng bắt đầu thấu hiểu cảm nhận của cô vậy.
“Tôi tất nhiên biết đau lòng” - Cô rũ mắt - “Chỉ là đã quen nhẫn nhịn rồi, trước nay anh cũng chưa từng thấy tôi là người tốt”
Thanh Bách vươn tay nâng cằm cô lên:
“Tôi đã nói là hãy cho tôi thời gian, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta nhưng nó đang chuyển biến tốt”
Anh nhìn đôi mắt cô long lanh chất chứa nhiều điều muốn nói hướng về mình, không nhịn được mà cúi người qua muốn hôn cô.
Mỹ An theo bản năng trốn tránh về sau, nhưng một bàn tay của Thanh Bách đã đặt ngay sau lưng chặt chẽ đem ngươi vây khốn lại.
“Muốn chạy đi đâu?”
“Tôi không có chạy” - Mỹ An cắn môi, khoảng cách hai người quá gần, tim cô đang đập loạn xạ cả lên.
Thanh Bách rất thưởng thức vẻ ngại ngùng lúng túng này của cô, bởi vì nó chứng minh trong lòng cô có cảm xúc dành cho anh.
“Đừng tỏ ra e thẹn, tôi biết cô cũng thích !Không để cho Mỹ An kịp phản bác thì nụ hôn của Thanh Bách đã rơi xuống, mang theo tính xâm lược mãnh liệt.
Anh không nhắm mắt, vô cùng tham lam muốn chiêm ngưỡng mỗi một biểu cam trên mặt Mỹ An, Thanh Bách ôn nhu tìm kiếm chiếc lưỡi đang né tránh kia, bàn tay cũng dùng sức ghì chặt lưng cô thêm, cứ như chỉ hận không thể dung nạp cô hoàn toàn vào cơ thể mình.
Không biết qua bao lâu Thanh Bách cũng buông tha cho Mỹ An, cô không ngừng thở dốc, nụ hôn vừa rồi cô quá mức bị động.
Trên môi hai người vẫn còn vương một sợi chỉ bạc vô cùng kích tình.
“Bây giờ không tỏ ra e thẹn nữa à?” - Thanh Bách cong môi trêu chọc.
Mỹ An mím môi, lần nào cô cũng là người bị dày vò, cô cũng muốn được tùy hứng một lần.
“Phải, tôi không thẹn thùng nữa” - Mỹ An vừa dứt câu thì vươn tay nắm cổ áo anh kéo xuống sát mặt mình, hôn lên môi anh.
Thanh Bách không ngờ cô sẽ chủ động thân mật với anh, giả vờ bất động để hưởng thụ đội môi anh đào đó ra sức hôn lấy mình.
Nhưng không đến mấy giây anh đã nhanh chóng đảo khách thành chủ, vừa hôn cô tay cũng không an phần vuốt ve cơ thể Mỹ An.
“Ưm...!a...” - Cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Lần trước trở về nhà tổ Lưu gia, cũng trên đoạn đường vắng vẻ không người này anh đã cưỡng bức cô.
Lần thứ hai tại đây, bọn họ cũng không nhịn được mà làm ra hành động hoàn lạc này.
Vào khoảnh khắc mà bàn tay của Thanh Bách bắt đầu lần mò xuống nơi ở giữa hai đùi cô, Mỹ An như bừng tỉnh dậy.
Cô ra sức đẩy Thanh Bách khỏi người mình, khẩn trương chỉnh trang lại quần áo.
“Cô làm sao vậy?" - Thanh Bách vô cùng không hài lòng nhíu mày, hai mắt anh đã ngầu đục vì dục vọng.
“Trả lời tôi, chúng ta là gì của nhau?” - Mỹ An cắn môi, cô không thể cứ thế cũng Thanh Bách làm loại chuyện kia.
Nếu bản thân cô tự nguyện thì cô sẽ trở thành cái gì chứ?
“Tại sao cô lại lôi chuyện đó ra trong thời điểm này?” - Thanh Bạch hít sâu một hơi, ai lại trong thời điểm cảm xúc dâng trào đi hỏi vấn đề làm mất hòa khí.
“Lúc này không hỏi thì đợi lúc nào? Tôi sẽ không làm tình nhân của anh, không bao giờ”
“Tôi có bảo cô là tình nhân của tôi sao?”
“Vậy thì tôi là gì? Linh Chi là gì?” - Mỹ An nghiêm mặt, anh vẫn luôn né tránh vấn đề này.
Thanh Bách trầm mặc, anh không biết tại sao phụ nữ nhất quyết phải làm rõ chuyện này cho bằng được mới hài lòng.
Nhưng anh không hiểu, tình cảm cũng phân ra năm bảy loại, Mỹ An cần phải biết anh đối với cô là loại nào.
“Tôi đã nói hãy cho tôi thời gian thích ứng.”
“Được” - Mỹ An nén giận - “Khi nào anh thích ứng xong chúng ta lại tính tiếp”
Thanh Bách không ngờ cô cứ như vậy mà mở cửa xuống xe.
Thanh Bách nhìn