Ba ngày sau...
Cuộc sống thường nhật vẫn cứ tiếp diễn.
Thư Kỳ vẫn một mình đơn độc trong căn biệt thự rộng lớn xa hoa kia.
Còn anh, Hàn Thiếu Phong- chồng của cô đã ba hôm rồi không về nhà.
Có lẽ là anh đang vui vẻ ở cạnh cô ấy...
Đau lòng thật đấy, cô ấy yêu anh, cô cũng yêu anh.
Nhưng tại sao...!Tại sao giữa cô và cô ấy lại khác nhau xa đến vậy.
Yêu thương, chiều chuộng anh dành hết cho cô ấy, lạnh nhạt thờ ơ lại dành phần hết cho cô.
Tại sao lại bất công với cô đến vậy...
Đơn giản thì chính bởi vì người anh yêu là cô ấy, còn cô chỉ là người thế thay.
Mà cũng không đúng, cô đến cả người thay thế cô cũng chẳng thể làm được, bởi lẽ trong lòng anh, cô vĩnh viễn không bằng cô ấy vậy thì làm sao mà có thể trở thành người thế thân cho cô ấy đây.
Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ lại càng thêm đau lòng.
Hôm nay tiết trời lại đẹp đến lạ lùng.
Thư Kỳ ngồi bên ô cửa sổ, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía chân trời xa xa.
Mây trắng lượn lờ trôi, gió cuốn theo vài cánh hoa lả lướt bay bay.
Mọi thứ đều xinh đẹp đến vậy nhưng vẫn chẳng thể xóa đi nét muộn phiền trong mắt cô.
Khẽ trút ra một tiếng thở dài, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trên tay cầm theo một cây kéo, cô giữ trên môi nụ cười nhạt rồi chậm rãi đi ra ngoài sân.
Ở một góc sân nhỏ cạnh hàng rào, cô đã trồng rất nhiều hoa hồng đỏ.
Hôm nay tâm trạng không tốt, cô muốn hái ít hoa tươi để c ắm vào bình, hy vọng nó sẽ giúp cô vui vẻ đôi chút.
Cô không được để bản thân mình buồn, nếu không thì e bé sinh ra sẽ rất hay khóc nhè.
Vậy nên, cô phải thật vui vẻ mà sống, vì cô, vì bé con trong bụng của cô.
Hai mươi phút sau...
Tiếng chuông cổng reo lên khiến động tác cắm hoa của cô ngừng lại.
Vội vàng đi ra mở cổng, người xuất hiện lại khiến cho tâm trạng của cô càng thêm tệ hơn.
Cô còn cho rằng là Hàn Thiếu Phong về nhà, nào ngờ...
"Sao vậy? Cô không mời tôi vào trong sao?"
Hoắc Tử Yên nhìn cô, đôi môi đỏ mọng kéo ra một nụ cười khinh bỉ.
Thư Kỳ nhìn thấy nụ cười đó, lại chỉ biết thở dài rồi nhỏ giọng trả lời.
"Thiếu Phong không có ở đây."
"Đương nhiên là tôi biết anh ấy không ở đây.
Suốt ba ngày qua, tôi bị sốt, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi."
"Vậy cô còn tới để làm gì?"
"Tôi tới để tìm cô.
Hy vọng cô sẽ biết xấu hổ mà cút khỏi cuộc đời của anh ấy."
Thư Kỳ không trả lời, cô nhìn Hoắc Tử Yên trước mặt mà lại tự cười chính bản thân mình.
Tiểu tam đến tận nhà để đuổi cô đi, vậy mà chính thất như cô lại chẳng thể phản bác lấy nửa lời.
Ừ thì là bởi vì, chồng cô yêu cô ấy chứ không hề yêu cô.
Vậy nên...!cô nào có tư cách để mắng nhiếc hay phản đối gì cô ấy kia chứ.
Nhìn biểu cảm của cô, Hoắc Tử Yên hất cằm rồi lách qua người cô đi vào trong.
Thư Kỳ nhìn theo bước chân của cô ta, trên môi chỉ biết nở nụ cười đó.
Ừ thì...!đành chịu thôi.
Trước sau gì, cô ấy cũng sẽ là nữ chủ nhân của nơi này kia mà.
Đóng lại cánh cổng, cô xoay người lặng lẽ đi vào trong.
Vừa mới vào đến phòng khách, đã nhìn thấy Hoắc Tử Yên ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo đưa mắt nhìn cô.
"Khách đến nhà mà cả một ly nước mời khách cũng không có sao?"
Nghe cô ta hỏi, Thư Kỳ nhỏ giọng trả lời.
"Cô đợi một lát."
Đi vào trong rót cốc nước, Thư Kỳ tự trấn an bản thân mình.
Mọi chuyện đang diễn ra, cô đều đã từng nghĩ đến, bây giờ chỉ là đang thực hành mà thôi.
"Đừng sợ! Chẳng phải mày đã biết trước sẽ có kết quả này rồi sao? Thư Kỳ...!cố lên."
Không vì mình thì cũng phải vì con của mình.
Đặt cốc nước xuống bàn, cô ngồi xuống trước mặt Hoắc Tử Yên.
Hít một hơi thật sâu, cô lên tiếng hỏi.
"Tự mình tìm tới tận cửa, cô đã gấp gáp đến mức độ này rồi sao?"
"Ngô Thư Kỳ, cô có tư cách để hỏi tôi câu