Ánh đèn lấp lánh càng khiến không gian trở nên thơ mộng.
Màn đêm phủ xuống ôm ấp lấy nhân gian cũng là lúc con người trở về với chính bản thân mình...
Dòng khách khứa đã bắt đầu kéo đến, không khí cũng ngày càng náo nhiệt hơn.
Những người có mặt ở đây đều là những người có tiếng trong giới kinh doanh.
Họ đến chúc mừng là phụ, muốn lấy lòng Hàn Thiếu Phong mới là chính.
Vậy nên...
Mà thôi bỏ đi, dù sao hôm nay cô cũng đâu phải là nhân vật chính.
Bọn họ đến đây là để lấy lòng ai thiết nghĩ cũng chẳng có liên quan gì đến cô.
Còn cô, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô cũng nên rời đi rồi.
Chỉ là...!Chỉ là cô muốn nán lại một chút, muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh một lần cuối có được không...
Dòng khách đông vui náo nhiệt, nào có ai để ý đến có một người đang lặng lẽ đứng trong góc khuất mà nén đau thương.
Thư Kỳ tự hỏi, có phải là bản thân cô ngu ngốc lắm có đúng không, đã biết là đau lòng tại sao lại vẫn không chịu rời đi.
Và rồi điều gì tới cuối cùng cũng sẽ tới...
Ánh đèn vụt tắt, chỉ có một ánh đèn sáng rực đang hướng về phía lối đi.
Trên tấm thảm đỏ được trải từ ngoài cửa dẫn vào trong, nhìn thấy anh lịch lãm trong bộ vest trắng, tay trong tay cùng Hoắc Tử Yên đang từng bước đi vào.
Khoảnh khắc đó, hai hàng nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống, chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cô.
"Hàn Thiếu Phong...!"
Anh đi lướt qua cô lại không tự chủ mà quay đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim anh bỗng chốc như ngừng đập.
Cô nhìn anh, trên môi nở một nụ cười thật tươi rồi khẽ gật đầu.
Nụ cười đó lại như nhát dao nhọn đâm xuyên qua trái tim anh.
Thư Kỳ đưa tay lau nước mắt, không chút do dự mà ngoảnh mặt chạy đi.
Hết rồi...!Mọi thứ đến đây là chấm hết rồi.
"Thiếu Phong, anh sao vậy?"
Hoắc Tử Yên thấy anh không đi tiếp thì liền lo lắng hỏi.
Ngày hôm nay cô cũng không biết tại sao trong lòng lại cứ thấp thỏm lo âu.
Mí mắt cứ giật liên tục, dự cảm lại cứ bảo là sắp có chuyện không hay xảy ra.
Cô sợ...!Sợ...
"Không có gì! Tiếp tục đi."
Hàn Thiếu Phong không mặn không nhạt mà trả lời.
Trong ngữ điệu của anh cũng không nghe ra bất kỳ một cảm xúc nào khác.
Hoắc Tử Yên không nói gì nhưng trong lòng lại cứ lặng lẽ đau.
Bầu trời đêm vốn dĩ đang rất đẹp, vậy mà chẳng hiểu sao tự dưng lại kéo mây đen.
Mây đen giăng kín trời, che đi ánh trăng đang tỏa sáng khiến cho bầu trời bỗng chốc trở nên ảm đạm hơn.
Thư Kỳ đứng trước cửa nhà hàng, cô ngẩng mặt nhìn lên nền trời đen.
Có thứ gì đó vừa rơi xuống gương mặt cô.
"Ha...!Mới đó mà đã mưa rồi sao?"
Có phải là trời cao còn có chút thương hại, cảm thấy đau lòng thay cho cô nên mới rơi nước mắt.
Nếu thật vậy thì tốt quá, cô có thể dầm mình trong mưa mà khóc một lần cho thỏa cơn đau.
Đôi môi kéo ra một nụ cười nhạt, cô cúi mặt lầm lũi đi trong mưa.
Gương mặt cô đẫm nước, là nước mưa hay nước mắt của cô đây...
Một ánh đèn chói mắt rọi về phía cô, Thư Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì chiếc mô tô phân khối lớn đã ngay lập tức lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Chiếc mô tô đâm thẳng rồi hất cô