Tới đại sảnh thi đấu, có nhân viên công tác mang xe đẩy tới đem robot đi cân. Trọng lượng của robot đạt chuẩn mới có thể tham gia thi đấu.
Đồng Miểu nơm nớp lo sợ.
Cô vốn quen với việc ngồi im lặng làm bài ở các phòng thi, trước giờ chưa từng thấy sảnh thi đấu to như này. Nhân viên công tác qua lại như mắc cửi làm cô phải bám sát theo Tư Trạm, sợ sểnh ra là lạc mất hắn.
Tư Trạm thì ngược lại, quen thuộc chỗ này như ở nhà. Hắn xem bảng chỉ dẫn rồi đưa Đồng Miểu đi nhận vòng đeo dự thi, trên vòng đeo có mã số thi đấu. Song cánh tay Đồng Miểu nhỏ quá nên vòng tay vừa đeo lên lại tuột xuống.
Nhân viên công tác nhăn mày, đành lấy tạm vòng đeo dự thi của học sinh cấp 2 cho cô.
Cuộc thi có quy định, một khi đã vào sân thi đấu thì vòng đeo dự thi phải luôn ở trên tay. Thi đấu xong mới được tháo ra.
Không lâu sau đã có kết quả kiểm tra trọng lượng. Không nằm ngoài dự đoán của mọi người, robot vừa đủ chuẩn.
Nhân viên lễ tân không kìm nổi lời khen: "Mấy đứa thiết kế robot này nhìn đẹp thật."
Đồng Miểu thả lỏng hơn một chút, khiêm tốn gật đầu. Mái tóc xoăn dài buông xoã trước ngực, một ít lại xoà trên cánh tay.
Trước vẻ ngoài ngoan ngoãn, lanh lợi của cô, nhân viên cung cấp tài liệu cũng hoà nhã hơn.
"Bản hướng dẫn, nội quy, tờ truyền đơn. Mấy thứ này đều cần, à, còn có chìa khoá phòng nữa."
Trên bàn chất một đồng đồ linh tinh lặt vặt, vừa nãy cô còn được cho một túi đựng tài liệu trong suốt.
Cô đang cố sắp xếp lại.
"Ờ kìa Tư Trạm đấy à, đã lâu không gặp."
Một giọng nói vọng đến từ phía sau.
Tư Trạm nhướng mày, quay đầu nhìn về phía sau, đáp lại bằng tiếng cười chế nhạo: "Ồ, Mãnh Tịnh Nông."
Đồng Miểu không biết người này là ai, cô vẫn cúi đầu sắp xếp những tài liệu quan trọng cần mang theo, đợi Tư Trạm và mọi người đọc xong thì còn lâu.
Cô chẳng có hứng thú gì với người vừa đột ngột xuất hiện. Vậy nên mặt mũi cậu ta thế nào cũng không biết, thu dọn xong sấp tài liệu rồi cầm trong tay, chờ robot được hạ xuống từ xe đẩy.
"Gì đây, lần này không đi cùng Trần Đông mà đổi thành em này hả?"
Tư Trạm cắn nhẹ môi, tay lười nhác đút vào túi quần, mắt khẽ híp lại, đáp trả: "Là em gái nhỏ mang tao theo."
Mãnh Tịnh Nông nhếch môi liếc nhìn Đồng Miểu bằng ánh mắt khinh thường, trên mặt là nụ cười đầy hàm ý: "Đừng nói trong cuộc thi quan trọng như này mà mày vẫn còn tâm trạng đi tán gái?"
"Tao bảo là em gái nhỏ tao mang, mày không tin thì thôi." Tư Trạm nhún vai bất cần, tỏ vẻ ông đây không thèm so đo với mày nữa.
"Ôi dào..." Mãnh Tịnh Nông cười chế nhạo.
Trong giới cũng không phải không có lão đại thích đem theo mấy em gái nhỏ xinh xắn, dù sao cuối cùng cũng đều cùng nhau nhận giải thưởng, chẳng phân rõ ai làm nhiều ai làm ít.
Xét thực tế mà nói thì đồng ý mang người theo, căn bản đều là mấy người có quan hệ tình cảm nam nữ.
Nhưng Mãnh Tịnh Nông vốn coi Tư Trạm là đối thủ nặng kí, giờ thấy hắn cũng sa vào chuyện kiểu này thì cảm thấy khó chịu.
Dù cho lần này cậu ta có thắng, cũng chẳng vinh quang gì.
Ánh mắt đầy sự xem thường của cậu ta lọt vào tầm mắt Đồng Miểu.
Đồng Miểu nghiêng đầu, đây là lần đầu tiên cô tỉ mỉ đánh giá Mãnh Tịnh Nông.
Cậu ta không lùn, so với Tư Trạm cũng một chín một mười, nước da hơi ngăm, nhìn trông vạm vỡ hơn Tư Trạm một chút.
Sau lưng cậu ta là đoàn đội hỗ trợ cùng với một người máy mới tinh. Cả đội đều mang vẻ mặt đắc thắng, tay khoanh trước ngực, ngạo mạn như thể sắp thắng tới nơi.
Đồng Miểu chỉ thấy buồn cười.
Có vẻ người tên Mãnh Tịnh Nông này rất lợi hại, nếu không Tư Trạm đã chẳng nhớ cậu ta. Hai người họ chắc còn ghép cặp thi đấu nhiều lần rồi.
Nhưng mà... mang biểu cảm đó tới thi đấu chẳng phải ấu trĩ lắm sao?
Cô lặng lẽ lùi xuống một chút, cao giọng nói: "Các cậu cân đi."
Mãnh Tịnh Nông nghe giọng nói mềm mại của cô xong, càng chắc chắn đây là một cô nàng chẳng có bản lĩnh gì, chỉ đến cùng Tư Trạm để ké thành tích.
"Tư Trạm, thành phố Lan chọn ra hai đội thi, đội Từ Phương Hy đâu?" Mạnh Tĩnh Nông vừa đưa chứng minh thư cho nhân viên công tác, vừa xách robot đặt lên xe đẩy.
Mãnh Tịnh Nông cố tình hỏi vậy. Trong trận thi đấu robot cấp quốc gia lần trước, cậu ta đã cố tình phá hỏng robot của Từ Phương Hy.
Vốn là Từ Phương Hy đủ tư cách tham gia cuộc thi đấu thử nghiệm VEX tổ chức tại Trung Quốc. Nhưng do sự cố thi đấu lần trước, quỹ đầu tư của trường học không đủ để hỗ trợ anh ấy mua được những vật liệu tốt. Mà muốn trong thời gian ngắn chọn ra một người máy khác tham gia cuộc thi cấp quốc gia, đúng là nói dễ hơn làm.
Gia đình anh ấy lại không đủ tài lực để tiếp tục hỗ trợ nữa, trận đấu này là quá sức với anh ấy.
"Từ Phương Hy gửi lời tới, bảo tao thay anh ấy diệt mày." Tư Trạm thong thả nhấc chiếc kính không độ trước ngực, ung dung đeo lên mắt.
Cũng không biết từ khi nào hắn lại thích cảm giác trên mặt có thứ đồ trang trí này, nó có thể che đậy sự thù địch dày đặc trong mắt vốn giấu không nổi.
Mãnh Tịnh Nông đưa cổ tay ra, bảo nhân viên công tác đeo vòng tay thi đấu cho mình, cười sung sướng: "Trên sân mày có bệnh thích đánh người, chắc là không sợ bị tước quyền thi đấu rồi."
Tư Trạm quay người giữ xe đẩy, một tay ôm lấy vai Đồng Miểu, bỏ lại cho Mãnh Tịnh Nông bóng lưng và một câu: "Nghĩ nhiều rồi, tao từ lâu đã không
đánh người nữa."
Đồng Miêu trong vòng tay vững chãi của hắn hướng về phía phòng nghỉ.
Cô cảm thấy hình như Tư Trạm cố tình để Mãnh Tịnh Nông hiểu nhầm về mối quan hệ của hai người.
Cô ngước mắt nhìn Tư Trạm, chỉ cảm thấy gương mặt Tư Trạm lạnh lùng, xuyên qua mắt kính mỏng thấy rõ đôi mắt hẹp dài của hắn đang nheo lại.
Đồng Miểu hỏi: "Cậu đang tức giận hả?"
Tư Trạm miễn cưỡng trưng ra nụ cười, ngón tay xiết lấy bờ vai của cô: "Vào phòng rồi nói."
Cái gọi là phòng nghỉ, thực ra chỉ một căn phòng nhỏ có bàn ghế. Trong phòng này, người chơi có thể tự mình kiểm tra lại người máy xem có sai sót nào không.
Đồng Miểu nhẹ nhàng khép cửa lại, quay người nhìn thẳng Tư Trạm, nói chắc như đinh: "Cậu rất ghét cậu ta."
Không phải vì cậu ta nói mấy lời đáng ghét. Từ ánh mắt của Tư Trạm, cô nhìn thấy được sự ghê tởm không thèm che giấu.
Tư Trạm ngồi xuống ghế, khuỷu tay chống lên đầu gối, lạnh nhạt kể: "Từ Phương Hy mà tên kia nói chính là người bạn đưa tớ gia nhập giới này. Năm nay lớp 12 rồi, đây là cơ hội duy nhất còn lại của anh ấy."
Nói đoạn, Tư Trạm cau mày, tựa như cảm thấy bản thân có hơi lắm điều. Nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể thu lại được.
Đồng Miểu lập tức hiểu ý.
Lớp 12 rồi, vậy có nghĩa là quãng thời gian cấp 3 quý giá nhất vốn để ôn thi đại học đều đổ hết vào cuộc thi đấu này.
Nếu giống Mãnh Tịnh Nông nói thì robot đó đã bị phá hỏng, đồng nghĩa mọi mồ hôi công sức đều đã đổ sông đổ bể.
"Sao cậu ta lại xấu xa như vậy?" Đồng Miểu cau mày thấp giọng lên án.
Tư Trạm cong môi thản nhiên cười: "Có gì mà xấu hay không xấu, con robot của Từ Hy Phương vốn cũng không phù hợp tham gia cuộc thi tấn công. Nếu không phải vì ngân sách trường họ eo hẹp không tài trợ thì anh ấy không cần phải tự đi tranh giải."
Dứt lời Tư Trạm khẽ vuốt tóc, con ngươi đen như mực trong đôi mắt không rõ vui buồn phản chiếu hình bóng màu trắng bạc của con Ngân Long.
Đồng Miểu khẽ liếm môi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Ngân Long.
Lớp vỏ lạnh buốt chạm vào đầu ngón tay cô, là tinh thần trách nhiệm nặng nề.
Tham dự vào đây mới biết được, để trải qua đoạn này cần phải nỗ lực những gì.
Gánh vác trên vai không chỉ là vịnh dự của đồng đội, còn có áp lực từ nhà trường.
Tựa như một con đập nước lớn kiên cố, khi trời trong gió nhẹ thuận lợi thì mọi thứ tốt đẹp. Nhưng khi kết quả không đạt được mục tiêu mong muốn...
Tựa như bỗng nhiên có một lỗ hổng lớn, tất cả đòn trí mạng sẽ qua lỗ hổng này phá hủy hết tất cả sự cố gắng lúc trước.
Đồng Miểu rất rõ Từ Hy Phương đã trải qua những gì, tương tự như cuộc thi khoa học trên Nhất Trung lúc trước.
Ta thường luôn than vãn rằng cuộc thi khắc nghiệt cỡ nào.
Nhưng thật sự rơi xuống những người thân thiết bên mình, mới phát hiện ra bảy chữ ngắn ngủi này sao mà gian nan đến thế.
"Vậy chúng ta thắng cậu ta là được, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi." Đồng Miểu rút ngón tay về, giương mắt lên bình tĩnh nhìn Tư Trạm.
Lần gặp cuối cùng không phải giải Châu Á thì chính là giải Thế Giới.
Tư Trạm như có điều suy tư đánh giá cô, cười nói: "Tớ còn tưởng cậu hiền lắm, sao tự nhiên lại hăng hái vậy."
Đồng Miểu dùng ngón tay chỉ cằm mình hồi tưởng lại dáng vẻ Mạnh Tĩnh Nông lúc ở đại sảnh, thật thà nói: "Cậu ta là người đầu tiên xem thường tớ."
Từ nhỏ đã quen làm thần đồng, khiêm tốn là yên phận, nhưng chưa khi nào biết sợ là gì.
Trước nay cô không phủ nhận mình là người có dã tâm, cũng chưa từng phủ nhận khát vọng đứng nhất của mình.
Chỉ là loại dã tâm này rất ít lộ ra sơ hở dưới sự yên tĩnh ngoan ngoãn bên ngoài, nhưng không có nghĩa là cô có thể khoan nhượng cho người trước mặt xem thường coi cô như bình hoa.
Tư Trạm thấp giọng cười vài tiếng, không có thuốc, hắn móc từ túi ra một hộp kẹo gum Xilytol nhỏ, lấy hai viên cho vào miệng nhai.
"Chỉ mới nhìn sơ, cậu nhớ hết được mấy cái số liệu máy móc của cậu ta không?" Hắn gác chân, tay gõ nhẹ một cái.
Đồng Miểu trầm mặc một lúc, như đang nhớ lại.
Sau đó cô hơi vểnh môi, đôi mắt cong cong.
"Đương nhiên."
"Trở về..." Tư Trạm cau mày, cố ý dừng lại.
Đồng Miểu chớp mắt, khẽ nói: "Tớ sẽ so sánh số liệu với những robot đoạt giải quốc tế trước đây. Nếu có dấu vết đạo thì có lẽ không cần phải đợi đến giải tiếp theo nữa."
Không khí thoải mái lại nhu hòa, ngọn đèn sáng rực soi rõ khuôn mặt tràn ngập tinh thần phấn chấn của hai thiếu niên, chiếc lắc trên cổ tay Đồng Miểu phát ra những tiếng trong trẻo.
+ "Nhỏ tóc quăn, cậu đúng là bảo bối." Tư Trạm sâu xa nói.