Đánh thì đánh đi, cô cho bản thân nhiều điểm kĩ năng như vậy, vẫn chênh lệch khi đánh nhau.
Thời tiết lạnh giá nhưng đột nhiên toàn thân cô đổ mồ hôi, trái tim đập mạnh liên hồi, nếu có một chiếc gương, cô cũng sẽ bị ánh mắt sắc bén của mình hù dọa.
Đồng Miểu đưa tay định bóp gân Hách Mộng Khê, nhưng còn chưa chạm tới da thì cổ tay Hách Mộng Khê đã bị người khác bắt lấy.
Đồng Miểu ngước mắt lên, mắt Tư Trạm lạnh lẽo, bóp khớp xương trắng bệch.
Lý trí của cô khôi phục trong chốc lát, sự ác độc dâng trào từ từ tiêu tan.
Không biết Tư Trạm dùng bao nhiêu sức nhưng Hách Mộng Khê đau đến mức chỉ muốn rút tay lại.
"Cậu buông tôi ra! Đau!"
Hách Mộng Khê khôi phục dáng vẻ thiếu nữ trong tíc tắc, định giả vờ yếu đuối đổi lại sự cảm thông.
Khi Tư Trạm thả tay cô ta ra, không hề lưu tình đẩy một cái.
Hách Mộng Khê đứng không vững ngã nhào xuống đất, khi ngước lên vành mắt đã đỏ ửng.
Cô ta không để ý hình tượng gào lên: "Hôm qua tôi đau khổ gửi tin nhắn cho cậu cỡ nào mà cậu coi như không thấy. Hôm nay cậu lại đối xử với tôi như vậy."
Tư Trạm nheo mắt nhìn cô ta, đột nhiên cười khinh bỉ, tàn nhẫn nói: "Cậu có đau khổ hay không thì liên quan gì đến tôi. Dù Trần Khải Khiếu có về, cũng là tìm cậu chứ không phải tôi."
Nhắc đến tên Trần Khải Khiếu, Hách Mộng Khê không kìm được run lên.
Cảnh sát yêu cầu cô ta khai báo, hỏi trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ta đã không nói hết sự thật.
Mặc dù Trần Khải Khiếu say rượu chết, nhưng là do Hách Mộng Khê kích thích uống rượu.
Cô ta sợ phải chịu trách nhiệm, cũng sợ Trần gia truy cứu cho nên không nói gì cả. Cảnh sát nhìn ra Hách Mộng Khê không nói sự thật nhưng cũng bó tay hết cách.
Tư Trạm lại nói Trần Khải Khiếu quay về khiến lòng cô ta run sợ. Bởi vì không ai biết rõ hơn Trần Khải Khiếu, đêm hôm ấy Hách Mộng Khê đã nói những lời làm tổn thương người khác như thế nào.
"Tư Trạm, cậu không có chút tình người nào à? Tôi thích cậu nhiều năm thế..." Cậu sao có thể nhẫn tâm như vậy, nói những lời như vậy?
Hách Mộng Khê còn chưa nói xong, đã đỏ mắt ôm đầu gối khóc.
Cô ta khóc không chút kiêng kị nào khiến học sinh mấy lớp đều thò đầu ra hóng chuyện.
Tư Trạm chỉ trên đỉnh đầu Hách Mộng Khê, lạnh lùng nói: "Tôi không đánh con gái, nhưng cậu hãy nhớ cho kĩ, dù cậu chuyển tới trường nào thì chuyện này cũng chưa kết thúc đâu."
Hắn vừa dứt lời, một tay nắm tay Đồng Miểu, động tác chớp mắt đã trở nên dịu dàng hơn.
Đồng Miểu theo bản năng rụt cổ, nắm chặt cổ áo lông.
Trên cổ cô vẫn còn dấu vết bị Hách Mộng Khê cào rách da, nhưng cô không muốn để Tư Trạm thấy.
Ngón tay Tư Trạm nắm chặt, trầm giọng: "Đừng che, tớ thấy hết rồi."
Động tác của Đồng Miểu dừng lại, yên lặng thả tay xuống.
Da cổ bị vải chà xát, vừa ngứa vừa nhói đau khiến cô không thoải mái, nhưng cảm giác không thoải mái này không đáng để chuyện bé xé ra to.
Cô quay đầu lại thoáng nhìn Hách Mộng Khê, thấy cô ta đang ngồi trên mặt đất vô thức run rẩy, ánh mắt oán giận nhìn về hướng mình.
Nhưng rất nhanh có thầy chủ nhiệm* chạy tới, mạnh mẽ kéo cô ta dậy.
*Bản gốc là "thầy dạy môn đạo đức và gd tư tưởng chính trị", nói nôm na là thầy giám thị bên mình, nhưng bên Trung không gọi là thầy giám thị mà gọi là thầy chủ nhiệm, khác với chủ nhiệm lớp nha. Chắc ai từng coi series Chấn Hoa rồi thì sẽ không còn lạ gì với "chủ nhiệm Phan" nữa:))) Sau đó vừa thuyết phục vừa đe dọa kéo Hách Mộng Khê đi.
Đồng Miểu đột nhiên ý thức được, có lẽ cô sẽ không bao giờ nhìn thấy Hách Mộng Khê ở trường nữa.
Nhưng lời nói chắc nịch của Tư Trạm, dù cô ta có chuyển trường tới đâu, khoản nợ này Tư Trạm chắc chắn sẽ tính đủ.
Cô yên lặng đi theo Tư Trạm, nhưng cũng có thể nhận thấy Tư Trạm tức giận.
Làm sao để lật kèo được chuyện này đây nhỉ?
Đồng Miểu trầm tư suy nghĩ, ngay cả vết thương trên cổ cũng không bận tâm.
Đợi cô hoàn hồn thì phát hiện ra Tư Trạm không đưa cô về phòng học mà kéo cô tới cửa phòng thí nghiệm.
Chìa khóa phòng thí nghiệm robot chỉ thầy quản lí và Tư Trạm cầm.
Hắn đi đến mở khóa, nói với Đồng Miểu: "Lại đây."
Hắn không quay đầu, tay nhét chìa khóa vào túi, áo khoác chuyển động theo từng động tác.
Không hiểu sao lại cảm thấy oai vệ.
Đồng Miểu theo vào, tiện tay đóng cửa.
Cô cho rằng Tư Trạm sẽ dạy dỗ mình một phen, không nên đánh nhau với Hách Mộng Khê mà phải nhanh chạy về lớp học tìm hắn.
Không nên bị thương, không được giấu vết thương.
Mọi việc như thế.
Nhưng không xảy ra, Tư Trạm không nói lời nào mà đi đến tủ nhỏ ở góc tường, ngồi xổm xuống lục tìm một lúc.
Lấy ra một lọ cồn i-ốt.
Hắn xoay người lại đi đến trước mặt Đồng Miểu, đột nhiên ôm lấy cô
đặt lên bàn.
Lúc đầu, Đồng Miểu còn tưởng hắn muốn ôm, thậm chí vì tâm trạng hắn không tốt nên cô sẽ không né tránh.
Nhưng không ngờ, Tư Trạm lại nới lỏng tay.
Hắn quay đầu lấy lọ i- ốt, Đồng Miểu yên lặng ngồi trên bàn.
Cái bàn rất cao, mũi giày của cô miễn cưỡng mới chạm tới đất, nhưng Tư Trạm đứng đấy lại vừa cao bằng cô.
Hắn mở miệng lọ, dùng thìa nhỏ lấy một ít rượu sát trùng màu nâu nhạt, thấp giọng nói: "Kéo áo ra."
Tư Trạm chỉ cổ áo.
Đồng Miểu nhỏ bé rụt lại phía sau, thức thời không đối chọi với hắn lúc này.
Cô kéo khóa, dùng tay gạt cổ áo ra, áo lót màu trắng nhuốm vệt máu đỏ nhạt.
Ánh mắt Tư Trạm trùng xuống.
Cô biết da của mình không được tốt lắm, có thể đã bị móng tay cào chảy máu, sưng đỏ ở miệng vết cào là không thể tránh khỏi.
"Đau lắm không?"
Rượu sát trùng sát lại gần, mùi hương nồng nặc lan ra xung quang Đồng Miểu, cô bất an hỏi một câu.
Động tác Tư Trạm dừng lại, không nói gì, sau đó càng nhẹ nhàng chà lau.
Cồn i- ốt lạnh băng lướt trên da thịt cô, càng mang đến cảm giác đau nhói.
Đồng Miểu khó chịu nhắm mắt.
Động tác của Tư Trạm lập tức ngừng lại.
Đến khi cô không còn lo lắng thì mới tiếp tục khử trùng.
Mí mắt Đồng Miểu run rẩy, nhìn chăm chú sườn mặt Tư Trạm.
Hắn vô cùng tập trung, hàm dưới căng ra, đôi mắt hẹp dài nhìn vết thương, mí mắt hơi nhíu lại đẹp trai đến mê mẩn.
Cô đột nhiên cảm thấy vết thương này cũng không tính là nhận không, có thể được nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Trạm.
Nói thế nào đây, vừa giận dỗi lại vừa tủi thân, nhưng cũng chỉ có thể nén lại trong lòng, làm xong việc trước mắt.
"Tớ có đánh trả mà."
Đồng Miểu đột nhiên nói.
Cô không muốn để Tư Trạm nghĩ mình là đóa hoa xinh đẹp chỉ biết nằm yên mặc người ta đánh.
"Hừ."
Tất nhiên Tư Trạm sẽ không vỗ tay tán thưởng cô.
Nhanh chóng khử trùng vết thương xong, Tư Trạm sờ qua phần da trắng nõn không bị thương.
Làn da ở cổ vừa mỏng vừa mềm, mang theo từng mạch đập, yếu ớt nhưng lại bừng bừng sức sống.
Đồng Miểu hơi ngứa, hơi nghiêng đầu híp mắt.
Tư Trạm giữ nguyên tư thế, ôm gáy cô kéo Đồng Miểu về phía mình.
Thuận theo lực đạo đó, đầu cô đặt lên vai Tư Trạm.
Đồng Miểu mở to mắt, không phản kháng.
Tư thế hiện tại cũng coi như là cô và Tư Trạm đang ngồi ôm nhau.
Phải biết rằng, cần có một cái ôm để giải tỏa trạng thái uất ức của Tư Trạm.
"Xin lỗi..."
Giọng nói khàn khàn thoáng run rẩy truyền đến tai Đồng Miểu.
Cơ thể cô khựng lại, không biết tại sao Tư Trạm lại nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, giống y như sắp khóc vậy.
Đáng tiếc cô không nhìn thấy sắc mặt Tư Trạm.
Hắn ôm cô thật chặt, cảm xúc bị quấy nhiễu. Nhưng từ âm thanh mạnh mẽ trong lồng ngực, Đồng Miểu có thể nhận ra hắn đang tự trách.
Thì ra... hắn đang tự giận dỗi bản thân sao
"Ừm, không sao đâu."
Từ trong áo lông rộng thùng thình, Đồng Miểu duỗi ngón tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tư Trạm, thanh âm mềm mại nhu hòa.
"Xin lỗi..."
Thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng chỉ còn lại một câu xin lỗi.
Hắn muốn mang đến cho cô những gì tốt nhất, nhưng không hề nghĩ tới sẽ mang lại cả phiền phức.
+ Đồng Miểu chớp mắt, nhẹ nhàng hôn bả vai Tư Trạm, lầm bầm:
"Tư Trạm, cậu không thể vì tớ thích cậu mà cảm thấy tớ là pha lê, trước khi cậu xuất hiện, tớ cũng là dũng sĩ."
Giọng nói cô vừa nhẹ vừa mập mờ, nhưng khoảng cách quá gần, Tư Trạm vẫn nghe rất rõ ràng.
Toàn thân hắn run lên, không tin được, cơ thể cứng ngắc, chần chừ nói:
"Cậu... cậu nói cái gì?"
Đồng Miểu nhìn gương mặt mong đợi của hắn, thậm chí còn nhìn thấy từng sợi mi.
"Ráng học cho giỏi thêm đi, cậu hỏi gì ngốc thế."
Cô dùng những gì hắn nói trước đây, đáp trả lại hắn.