Buổi tối mẹ và bà ngoại làm một bàn lớn đồ ăn, mặc dù bốn người chắc chắn không ăn hết nhưng đang là ngày tết, nên chỉ hy vọng càng náo nhiệt càng tốt.
Sức ăn của Đồng Miểu không nhiều, ăn được ít cơm, uống một chút nước hoa quả là rời bàn rồi.
Cô dựa người vào ghế sô pha, lướt lung tung Baidu, tai lắng nghe mẹ và bà ngoại nói chuyện.
Bà ngoại không nói chuyện cô cho mẹ nghe, hai người họ nói chuyện về hàng xóm rồi bàn tới giá đồ ăn trên thị trường.
Ông ngoại đã lớn tuổi, cơm nước xong xuôi là vào trong nằm ngủ từ lâu rồi.
Đồng Miểu ôm đầu gối, cô load lại trang Baidu, đột nhiên bị thu hút bởi một bài post mới.
[ Cùng điểm lại những cặp đôi truyền kì của Thịnh Hoa trong năm nay ]
Đồng Miểu nhíu mày, không biết vì sao cô vẫn rất hứng thú.
Từ khi lên lớp mười hai, cô rất hiếm khi lướt Baidu, thi thoảng vào xem cũng chỉ toàn bài đăng của mấy lớp mười, lớp mười một mà cô không quen biết.
Bấm vào trang đầu, chủ post giới thiệu hai anh chị đã tốt nghiệp được mười năm, nghe nói hai người họ đã nhập cư và kết hôn.
Năm đó chuyện yêu đương bị quản rất nghiêm, phòng giáo dục còn suy nghĩ lạc hậu nên đã lập một đội nhỏ chuyên đi bắt các cô cậu yêu đương sớm.
Khi đó hiệu trưởng không phải là thầy Quý, thầy là chủ nhiệm của lớp A, hai người học sinh này chính là học sinh trong lớp của thầy.
Hai người họ nắm tay ngoài sân thể dục bị bắt được, khi có người đuổi tới nam sinh đó đã đẩy nữ sinh đi, còn mình đứng lại chờ bị bắt.
Vì đây là trường hợp đầu tiên nên khi đó chuyện này rất ầm ĩ, thầy giáo phụ huynh thay phiên nhau nói chuyện, trường học nghiêm minh xử lý, còn cho biết sẽ đuổi học hai người này.
Khi đó nam sinh còn kiên quyết nói rằng là mình ép cô gái đó yêu, chuyện không liên quan tới cô gái đó.
Còn nữ sinh thì quả quyết họ yêu nhau, mà yêu chẳng có gì sai cả.
Cuối cùng là thầy Quý nói chuyện với lãnh đạo nhà trường và phòng giáo dục, khó khăn lắm mới dìm được chuyện này xuống.
Cũng bởi chuyện này mà danh tiếng của thầy Quý trong đám học sinh được nâng cao hoàn toàn, cho tới nay, ông đã trở thành hiệu trưởng của Thịnh Hoa.
Hóa ra, chuyện mười năm trước là như vậy.
Đồng Miểu hơi xúc động, nhân vật chính năm đó đã kết hôn rồi nhưng câu chuyện này vẫn lan truyền từ khóa này sang khóa khác.
Có lẽ do bài đăng đã gợi lại nhiều hồi ức thời học sinh, hoặc cũng có thể khiến quá nhiều người cảm động mà bên dưới có rất nhiều bình luận về tình duyên của bản thân.
Mười năm qua hình tượng của Thịnh Hoa vẫn luôn giữ phong độ, nhưng vì chuyện tình yêu mà có rất nhiều người gặp rắc rối. Nào là chuyện tình tan nát do không thi vào cùng một trường mà chia tay, nào là nữ sinh bị bạn trai lên đại học chia tay, cũng có câu chuyện hai người vẫn luôn sánh vai bên nhau nhưng không đủ lửa tình lại chia tay.
Đời người quá dài, lựa chọn quá nhiều, bất cẩn một chút là mỗi người đi một ngả cho nên chủ post giới thiệu hai người kia là đúng đắn, tất cả mọi người đều đang cảm thán vì sao mình không có được tình yêu đẹp như vậy.
Mấy năm gần đây, mấy học sinh tốt nghiệp xong đều ở bên nhau, mà hiện giờ các quy tắc của nhà trường đã nhiều hơn trước, đối với chuyện yêu đương chủ nhiệm lớp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đột nhiên, cô trông thấy một bình luận thứ 500 —
“Tư Trạm và Đồng Miểu lớp mười hai hình như là một đôi đấy, còn cùng thi vào Thanh Hoa cơ, yêu trộm đấy!”
Đồng Miểu ngẩn người, không ngờ chuyện tình của mình cũng được tính vào truyền kỳ của trường học.
Bên dưới có rất nhiều bình luận, có người nói cô và hắn không yêu nhau, người khác thì bảo bạn cùng phòng từng thấy cô và hắn hôn nhau, còn có cả bình luận Tư Trạm chỉ tốt với Đồng Miểu, còn lại với người khác đều hờ hững, bởi vì thích Đồng Miểu nên đã đập một túi óc chó lấy lòng cô.
Đồng Miểu đọc mà bật cười.
Chưa tính tới chuyện cô có thích ăn óc chó hay không, với tính cách của Tư Trạm chắc chắn sẽ đi mua ngay một túi óc chó, chứ đâu có đập cho mình.
“Đừng đùa chứ, đôi này thì yêu nhau cái gì, Đồng Miểu là em họ Tư Trạm mà, chuyện Đồng Miểu tới Thịnh Hoa là ba Tư Trạm gửi tới, đây là tin nội bộ, bảo đảm chính xác.”
Người bình luận là một người giấu tên, có lẽ không muốn người khác tìm ra ID của hắn ta.
Bên dưới là liên tiếp các bình luận chửi mắng, nói rằng tam quan của mình bị vấy nát rồi.
Đồng Miểu đọc bình luận của hắn ta mà bất giác siết chặt nắm tay.
Đó quả thật là tin nội bộ, đó là sự thật.
Bởi vì Tư Trạm là người quản lý diễn đàn nên nhiều người bắt đầu tag Tư Trạm vào, hi vọng hắn có thể bác bỏ lời đồn.
Nhưng Đồng Miểu biết lúc này Tư Trạm đang ở trên máy bay, có lẽ sẽ không đọc được.
“Đừng nói là không cùng họ, vốn cũng có phải cùng cha cùng mẹ đâu, có thể là tôi nói sai nhưng nếu là thật thì... Chuyện lớn đấy.”
Tài khoản ẩn danh quay lại phản hồi rồi không còn thấy xuất hiện nữa.
Câu bình luận vừa xuất hiện, hướng dư luận lập tức thay đổi.
Nếu không phải người yêu thế tấm ảnh hôn lên chân giải thích thế nào? Còn mảnh giấy của Trần Ninh lúc trước nữa, Tư Trạm trả lời rất mập mờ.
Thế là có rất nhiều người nghiêng về hướng đó, đúng là chuyện lớn, chuyện này có thể xếp ngang ngửa chuyện tình huyền thoại trong mười năm đổ lại.
Tư Trạm được tag càng lúc càng nhiều, mọi người hào hứng không kém gì tiết mục cuối năm trên Weibo.
Đồng Miểu khẽ thở dài, cô quận mình trên ghế sô pha, thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại.
Pin điện thoại còn không đủ 10%, thông báo này vực lại tinh thần cô, Đồng Mỹ Quân dọn bàn rồi đặt một đĩa anh đào xuống.
“Mèo con, con đang xem gì đấy?”
Đồng Miểu tắt màn hình tối đen, cô lắc đầu: “Không có gì đâu mẹ.”
Cô chột dạ cúi đầu, cầm
một quả anh đào ăn.
Đồng Mỹ Quân nhắc nhở cô: “Đừng có nghịch muộn quá, mẹ đi ngủ trước đây.”
Đồng Miểu gật đầu, cô nhét điện thoại ra sau lưng rồi vô cùng chăm chú xem phim truyền hình.
Đồng Mỹ Quân vào phòng nghỉ ngơi, bà đã bận cả ngày nay nên thấy hơi mệt.
Đồng Miểu thấy mẹ về phòng rồi mới lấy điện thoại ra sạc.
Đêm nay có chuyện lớn khiến người ta khiếp sợ, cho nên điện thoại không thể không có điện được.
Sau khi xem phim được một tiếng, phòng khách chỉ còn lại một mình cô, bộ phim truyền hình đang phát bài hát cuối phim, diễn viên trong phim là một minh tinh rất nổi tiếng, có tên tuổi trong làng giải trí, hình như còn là một nghệ sỹ trong công ty nhà Khương Dao.
Nhưng có đẹp trai thế nào cũng không có tâm trạng ngắm, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã chín rưỡi tối rồi.
Đúng mười giờ, cô nhận được tin nhắn đầu tiên.
Ngay khi nhận được tin nhắn, cô bật ngay khỏi ghế sô pha, khẽ khàng đi về phòng mình, rón rén lấy một chiếc áo lông, chầm chậm cầm theo.
Cô đứng trên nền đất lạnh buốt ngoài cửa bắt đầu đi giày.
Sau khi xong xuôi mới cẩn thận đẩy cửa.
Đen đủi là cửa chống trộm nhà bà đã lâu đời, nên dù cô có cẩn thận thế nào, lúc mở cửa vẫn phát ra tiếng động rất lớn.
Cô hoảng hốt giật mình, vội vàng nín thở nghe động tĩnh trong nhà.
Thấy trong nhà không có tiếng động gì cô mới thở phào, quay người chạy ra ngoài.
Cô không hề biết rằng, ngay thời khắc cô đóng cửa, Đồng Mỹ Quân đang nằm nghỉ trong phòng đột nhiên mở mắt, bà nhíu mày ngồi dậy.
Đồng Mỹ Quân sờ điện thoại gọi cho Tư Khải Sơn.
Tư Khải Sơn thấy bà gọi điện, hiển nhiên rất vui, ông bỏ lại bạn bè trong bữa tiệc, đi tới một gian phòng yên tĩnh nói chuyện với bà.
“Khải Sơn, Tư Trạm ở nhà không?”
Tư Khải Sơn nhíu mày, ông nghĩ lại: “Lúc sáng có ở nhà, nhưng sau đấy thì nói đi gặp Trần Đông, em sao thế?”
Đồng Mỹ Quân cười: “Không có gì đâu, anh ăn cơm đi.”
Đồng Mỹ Quân đã hỏi tới Tư Trạm nên tự nhiên Tư Khải Sơn cũng muốn hỏi Đồng Miểu vài câu: “Thế bé con thì sao?”
Đồng Mỹ Quân xoa xoa đầu gối: “Con bé ngủ rồi, cũng khỏe nữa, anh bận gì thì mau làm đi.”
Tư Khải Sơn không nghi ngờ gì, chúc bà ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Đồng Mỹ Quân cụp mắt, bà khẽ thờ dài.
Bên ngoài trời bắt đầu ẩm ướt, những ánh sao trên nền trời tĩnh mịch lập lòe vài tia sáng nhạt, bị che phủ bởi một lớp sương mỏng.
Đồng Miểu ôm áo lông chậm chậm chạy xuống một khách sạn gần nhất bên ngoài tiểu khu.
Lúc Tư Trạm trông thấy cô, Đồng Miểu đang đỏ bừng mặt giải thích với các nhân viên lễ tân.
Cô đội một chiếc mũ màu đỏ, hai bên trái phái rủ xuống hai cục bông len đáng yêu, mái tóc xoăn dài rủ xuống hai vai, trông vô cùng xinh xắn, đáng yêu.
Tư Trạm nắm tay cô, kéo cô vào trong thang máy.
Giây phút cửa thang máy khép lại, hắn ấn số tầng rồi đột nhiên tiến một bước, ôm trọn Đồng Miểu giữa hai tay, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng hồng của cô.
Miệng cô vẫn còn mang mùi hương của trái anh đào, mềm mềm, lạnh lạnh, khiến người ta lưu luyến không muốn dứt.
“Ư...” Đồng Miểu bị đánh úp không kịp phản ứng, chỉ có thể đẩy ngực hắn.
Nhưng sức lực của Tư Trạm so với cô là quá lớn, cô đẩy thế nào cũng không được.
Cho tới khi thang máy đến nơi, cửa thang máy mở ra, hắn mới lưu luyến buông cô ra.
“Có camera kìa!” Đồng Miểu trừng mắt.
Cô vốn hay thẹn thùng rồi, vào trong thang máy vẫn còn ngại ngùng.
“Anh biết mà.” Tư Trạm nhỏ giọng cười cười, để mặc cho Đồng Miểu đánh hai cái vào vai hắn.
“Em phải về ngay đây, mẹ tỉnh dậy mà không thấy em là lo lắm đấy.” Đồng Miểu trách mắng, cô cũng không tính việc Tư Trạm vừa cưỡng hôn mình, bởi vì đây cũng đâu phải lần đầu tiên.
“Tại sao hôm đi máy bay em không gọi anh dậy, hả?” Có lẽ không muốn nghe lời chia tay ngay lúc này nên hắn tận lực chuyển sang chủ đề khác.
Đồng Miểu liếm môi, cô nhìn đôi mắt quen thuộc của Tư Trạm, trong lòng ngập tràn sự ấm áp.
Cho dù là hắn cố tình tra hỏi cô nhưng câu hỏi tràn đầy yêu thương không thể giấu được, ánh mắt cũng không lừa được.
“Anh cứ tốn thời gian cho chuyện lúc trước làm gì?” Đồng Miểu hỏi lại.
Tư Trạm cười cười, hắn ôm Đồng Miểu vào căn phòng vừa mở ra, hắn quăng bừa áo khoác vào giường rồi nằm ngửa xuống giường, đôi chân dài cũng gác lên giường, áo len bị kéo lên để lộ cái eo cơ bắp săn chắc.
“Thế em muốn anh tốn thời gian vào việc gì?” Hắn mờ ám chớp chớp mắt.