Vỏn vẹn hai ngày chủ nhiệm không tới lớp, những lời xì xào trong lớp càng lan rộng.
Giai đoạn này ôn thi đại học nên công việc áp lực, dường như ngày nào cũng phải ở lại văn phòng trông các buổi tự học cho nên chủ nhiệm không cẩn thận bị sinh non.
Khi tin tức đầu tiên truyền ra còn không ai tin.
Sao lại như vậy, không hề trông thấy chủ nhiệm mang thai lúc nào, còn đứng hai ba tiếng giảng bài.
Trong giờ học thường ngày bọn họ cũng không gây áp lực gì nhiều, trông cô còn khỏe khoắn tươi trẻ, sao đột nhiên lại sinh non nhỉ?
Cho tới buổi tự học ngày thứ ba, Quý Nhược Thừa tay cầm sách xuất hiện trong giờ vật lý.
“Tôi không cần nói hẳn các em cũng biết, khoảng thời gian này cô chủ nhiệm cần nghỉ ngơi. Tôi sẽ thay thế vị trí cô chủ nhiệm. Cô cũng gửi lời xin lỗi tới các em, vì trong giai đoạn căng thẳng như thế này không thể giúp gì được cho các em.”
Quý Nhược Thừa dứt lời, tất cả học sinh đều im lặng nhìn anh, anh xua tay: “Các em tự ôn bài đi, nhất định không được chểnh mảng đâu.”
Không ai cúi đầu ôn bài, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng với hiện thực khó tin.
Chu Nhã Như không chịu nổi nên hỏi trước: “Cô chủ nhiệm vẫn khỏe chứ ạ?”
Quý Nhược Thừa nhìn cậu ta, mỉm cười: “Hiện giờ vẫn khỏe, các em đừng lo nhiều như vậy, cứ ôn luyện thật tốt là sự động viên tốt nhất dành cho cô các em rồi.”
Lứa tuổi học sinh vẫn chưa có phản ứng mạnh với chuyện sảy thai, thậm chí chúng còn không hiểu đối với một người mẹ đứa con chưa chào đời có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng gần ba năm bên nhau, cho dù bị mắng hay được khen, họ đều có một mối tình cảm khó dứt với cô chủ nhiệm.
Tiết học lý trôi qua trong đau buồn, không ai nói chuyện, không ai lén đùa cợt thậm chí còn có cô bé lén lau nước mắt.
Chu Nhã Như chính là con người nhạy cảm như vậy, bản thân cậu ta cũng từng nhập viện vì chứng hoang tưởng cho nên đối với chuyện cô chủ nhiệm gặp phải, cậu ta rất đồng cảm.
Cậu ta viết đề bài mà nước mắt rơi xuống giấy, tờ giấy viết văn ngồi hơn một tiếng vẫn chưa được một nửa.
Cao Tiểu Nhiêu chán nản thở dài, thừa dịp tiếng chuông lớp vang lên, cô nàng kéo bả vai Chu Nhã Như, sốt ruột nói: “Cậu đừng khóc nữa, giờ khóc thì có ích lợi gì?”
Chu Nhã Như đỏ hồng mắt, giọng nói nức nở phản bác: “Cao Tiểu Nhiêu, cậu có thể đồng cảm chút được không?”
Cao Tiểu Nhiên bị cậu ta quát vậy thì sửng sốt, chỉ vào mũi mình cười to: “Tớ không đồng cảm á? Giờ cậu lấy được điểm cộng rồi, cậu hỏi bản thân xem mấy tháng trước nếu chủ nhiệm về nhà dưỡng thai bỏ lại lớp thì cậu phản ứng như nào!”
Chu Nhã Như bị cô ta nói thế thì giật mình, mở lớn hai mắt, hồi lâu vẫn không nói được nửa chữ.
Nếu vào mấy tháng trước thì...
Cậu ta không nghĩ tới giả thiết đấy, chưa bao giờ nghĩ tới.
Mấy người họ nói chuyện hơi lớn nên thu hút sự chú ý của cả lớp.
Cao Tiểu Nhiêu mất tự nhiên liếm môi, đập mạnh quyển sách trong tay: “Tớ nói không phải thật à? Chúng mình đều đồng cảm cho cô nhưng mọi người đều phải thi đại học, bây giờ cứ ngồi giả vờ khóc lóc, chẳng lẽ mọi người đều muốn nửa kỳ học nữa đổi sang giáo viên không biết cái gì làm chủ nhiệm à?”
Quý Nhược Thừa ngồi ngay trên bục giảng, lưng thẳng tắp.
Lời nói của Cao Tiểu Nhiêu mang rõ hàm ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Anh là giáo viên bộ môn, anh thường phải xem đi xem lại các nghiên cứu mà thầy Kỷ mời tham gia, quả thực đối với lớp 3 anh không rõ nhiều lắm nên không thể đảm đương nổi cái chức chủ nhiệm lớp.
Quan trọng nhất là anh không thể dành đủ sự quan tâm cho bọn trẻ.
Lần này bị bắt đi làm chủ nhiệm lớp là do sự cố phát sinh, trường học không còn giáo viên nào cả.
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, tiền lương giáo viên vốn bình thường, bây giờ lại nhiều gấp đôi lượng công việc thì rất có thể sẽ trì hoãn công việc của mình.
Quý Nhược Thừa vì mất tự nhiên mà hơi nhíu mày, yết hầu khẽ chuyển động, ngón tay theo bản năng vuốt ve quyển sách.
Anh nghĩ thầm, có lẽ anh sẽ báo ba anh thôi làm việc này.
Anh không có kinh nghiệm làm chủ nhiệm lớp cũng không đủ sức răn đe. Anh thực sự không đảm nhận tốt được kỳ cuối cùng này.
Khương Dao chống cằm lên đầu bút, đôi mắt hoa đào xinh đẹp không chớp mắt ngắm Quý Nhược Thừa cách đó không xa, hận không thể dùng ánh mắt vẽ ra bộ dạng xuất chúng của anh.
Anh bối rối và khó chịu, cô đều trông thấy hết.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy trái tim mình như bị kéo rách, vô cùng đau đớn.
Cô không còn giống trước kia mà đập bàn đứng dậy chửi Cao Tiểu Nhiêu.
Con người luôn chầm chậm trưởng thành, bây giờ cô giúp Quý Nhược Thừa trút giận sẽ chỉ khiến anh xấu hổ thêm, cho nên cô phải nhịn.
Đồng Miểu im lặng nắm tay cô, lo lắng: “Dao Dao ơi, cậu...”
Khương Dao nhắm chặt mắt, lại mở ra, ánh mắt nhìn Quý Nhược Thừa rời sang chỗ khác.
Cô không thể nhìn nữa được, cô sợ bản thân mình không nhịn nổi.
Đồng Miểu vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Cao Tiểu Nhiên không cố ý, thầy Quý không phải trẻ con đâu.”
“Ừm.” Khương Dao cắn bút, mí mắt khẽ buông xuống.
Chuông lớp vang lên phá tan không khí ngượng ngùng trong lớp, lông mi Chu Nhã Như vẫn còn đọng nước mắt nhưng Cao Tiểu Nhiêu nói vài câu, cậu ta không còn khóc được nữa.
Cậu ta lau vội nước mắt bằng tay áo, tức giận kéo bàn dịch sang một bên, cách Cao Tiểu Nhiêu một khoảng xa, giận dỗi dường như không muốn
nói chuyện.
Cao Tiểu Nhiêu thấy động tác của Chu Nhã Như thì ngại ngùng quay về phía tường.
Trong lòng cô ta vừa buồn vừa tội lỗi, nhất là khi cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn phía mình, khiến cô ta cảm thấy như đang đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cô ta thích thầy Quý, thật sự không phải cố ý nói như vậy.
Những lời này đều là mẹ cô ta bất mãn với trường học nói hai ba ngày trước.
Lúc đó mọi người chưa biết chủ nhiệm lớp sinh non, chỉ biết sắp thi đại học rồi nhưng hai ngày chủ nhiệm không lên lớp, còn điều một giáo viên khoa A tới dạy thay, mọi người đều đứng ngồi không yên.
Cao Tiểu Nhiêu không biết làm gì, cũng không rõ sự sắp xếp của nhà trường nhưng ngày ngày đều bị bố mẹ phàn nàn thì sinh ra hốt hoảng.
Ngày đếm ngược bắt đầu, thế mà giờ phút này lại xảy ra sự cố, nếu nói không trách nhà trường và cô chủ nhiệm thì không có khả năng.
Hai ngày nay mẹ cô ta còn tới trường trình bày với chủ nhiệm Tôn.
Cô ta không nói lại bố mẹ, lần nào cãi lại bọn họ đều bị gán mác ‘Con còn nhỏ không hiểu chuyện’, cho nên phiền muộn không có tâm trạng học hành.
Ngày ngày tới lớp trông thấy các bạn học hành, cười hi hi ha ha suốt, thậm chí còn thấy Đồng Miểu và Tư Trạm đang yêu thầm nhau, trong lòng cô ta càng tích tụ.
Cô ta cần phải trút bỏ chứ.
Lớp học dần yên tĩnh, tất cả mọi người đều vùi đầu vào sách, không nói gì nữa.
Quý Nhược Thừa nhìn xung quanh lớp, anh hắng giọng, đứng dậy quy củ như cậu học sinh, lòng bàn tay còn đặt bên dây chỉ quần.
Giọng anh vừa dịu dàng vừa dễ nghe, còn vô cùng thành ý: “Sự cố bất ngờ này nhà trường không ngờ tới, cô chủ nhiệm các em sẽ trở về sớm nhất có thể nhưng cơ thể đang rất yếu. Các em phải bình tĩnh, không được để ảnh hưởng. Chủ nhiệm đang làm việc, sẽ để giáo viên dạy văn lớp 1 sang...”
Đồng Miểu nhìn thầy giáo, cô cảm thấy bất bình thay thầy Quý.
Thầy không hề giải thích cho bản thân điều gì, ngay cả khi đây vốn không phải công việc thầy chuyên trách.
Thầy Quý không phải là người giỏi ăn nói nhưng ngày hôm nay, thầy nói rất nhiều.
Giờ phút này cô cảm thấy thầy Quý trở về trường đại học làm nghiên cứu thì có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Khương Dao liếm môi, tay nắm chặt áo đồng phục, khẽ chớp chớp mắt, đôi mắt dần dần đỏ ngầu.
Nhưng cô không có tư cách để nói thay Quý Nhược Thừa và chủ nhiệm lớp.
Ở trong mắt Cao Tiểu Nhiêu và những học sinh khác, cô không được cộng điểm nên không thể đứng dậy lên tiếng.
Cô không dám nói nhưng Tư Trạm thì khác.
Hắn gõ bút trên mặt bàn, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi nhớ không nhầm thì chỉ còn hai tháng nữa thi đại học, đâu phải hai năm nhỉ, ai theo môn văn tính thi 200 điểm à? Lo sớm làm gì?”
Quý Nhược Thừa cau mày dùng ánh mắt ngăn hắn lại.
Tư Trạm không để ý cong môi, giễu cợt: “Cô chủ nhiệm là sinh non, cậu tưởng tới bệnh viện chơi à? Đừng có học cho lắm vào rồi lương tâm không có, nó còn đáng sợ hơn mấy chục điểm đi thi của cậu đấy.”
Từ Mậu Điền không nhịn được đứng dậy nói: “Tớ là lớp phó học tập, nhiệm vụ của tớ là giúp thầy Quý và cô chủ nhiệm, môn văn tớ khá ổn, sau này có thể hỏi tớ, tớ làm được.”
Chu Nhã Như nằm sấp ở trên bàn giọng nói có vẻ nức nở: “Tập đề thi Những câu hỏi dễ sai và tuyển tập bút ký của tớ có thể chia cho mọi người. Sau này kỷ luật ở lớp do tớ quản, chắc chắn giống lúc cô chủ nhiệm dạy.”
Đồng Miểu hơi ngạc nhiên, không ngờ Từ Mậu Điền và Chu Nhã Như có thể nói những lời như vậy.
Học cùng nhau ba năm, mọi người đều có đủ loại tật xấu, ghét ai thích ai, mọi thứ đều đã lưu lại, trở thành ấn tượng khó phai.
Nhưng không ai biết rằng, ngay cả khi ở cùng nhau trong một căn phòng mười sáu tiếng một ngày, họ vẫn thực sự không hiểu nhau.
Có lẽ là do áp lực lớn và cạnh tranh điểm số, mà họ đã che giấu đi bản tính tốt lành của mình, khi có cơ hội nó mới được bộc lộ.
Cô xoa hai tay, đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Môn lý có thể hỏi tớ, tớ có khá nhiều thời gian, hy vọng rằng thành tích lớp ba chúng ta là tốt nhất trong trường.”