Editor: Bamboo_______________________Nơi đó cũng chỉ cách chỗ này một con phố, đi bộ qua chỉ mất khoảng mười phút.Giang Vũ Mạt cúi đầu, nhắn tin cho Nhan Tình với Tôn Mộng Đình【 Tớ có chút việc sẽ tới trễ chút, các cậu chơi trước đi nha.
】Đoạn Dã đi bên cạnh cô chú ý đến tình hình xe cộ xung quanh, kỳ thật cũng không cần, thoạt nhìn cậu không phải người dễ trêu chọc, cho dù người trưởng thành đi trên đường nhìn thoáng qua cậu cũng vòng đi chỗ khác.Phố đi bộ thật sự rất náo nhiệt, mấy cửa hàng đều mở nhạc, giống như đang tranh tài, cái này so với cái kia đều to tiếng hơn, lúc đi ngang qua đều cảm giác được cơ thể như muốn rung lên theo.Đoạn Dã thật sự cho rằng Giang Vũ Mạt muốn đến đây dạo phố mua đồ…nhưng cho đến khi cô đi vào một cửa hàng bán quần áo.Cửa hàng quần áo dành cho nam.Học sinh giống như bọn họ, phụ huynh đều cân nhắc lựa chọn những nhãn hiệu dễ dàng vận động, những nhãn hiệu này nam nữ đều mặc được.
Tại Ngũ trung cũng thường xuyên đụng hàng với nhiều người, đại khái bởi vì ở tuổi này của họ, số nhãn hiệu để lựa chọn trang phục quá ít.Vừa rồi bọn họ cũng đi qua mấy cửa hàng như thế, Giang Vũ Mạt cũng cố gắng đi chậm lại để nhìn.Nhưng nhìn thoáng qua rồi cũng do dự lắc đầu.Đoạn Dã so với cô lớn tuổi hơn một chút, cậu sinh năm chín mươi mốt, vào tháng mười một, chỉ ba tháng nữa thôi là cậu được mười tám tuổi.Cô cảm thấy, những nhãn hiệu quần áo kia không quá thích hợp với cậu.Nó có chút ấu trĩ.Đoạn Dã dừng bước trước cửa tiệm, khuôn mặt luôn luôn không thay đổi thần sắc vậy mà lại có chút kinh ngạc.Trong cửa hàng tràn ra không khí mát lạnh, cô đang bên trong còn cậu đứng ở cửa ra vào.
Thấy cậu như vậy, cô vươn tay phẩy phẩy gió, một đường đi đến đây cô cũng có chút đổ mồ hôi, nói với cậu, “Cậu vào đi.”Vài giây sau, Đoạn Dã bước vào trong cửa hàng, “Tới đây…đi dạo à?”Cậu hỏi như vậy.Giang Vũ Mạt chỉ chỉ áo của cậu, “Tớ cảm thấy nó không thể nào mặc được nữa, không bằng mua chiếc mới đi.”Cô dừng lại một chút, hết sức nhấn mạnh một câu, “Tớ mua tặng cậu.”Đoạn Dã nhìn quanh trong tiệm, rồi lại nhìn về phía cô, có chút bất đắc dĩ nói, “Tớ không thiếu quần áo.”“Đó là chuyện của cậu.”Giang Vũ Mạt xoay người lại, đuôi ngựa cột cao vẽ ra đường vòng cung trên không trung, cô đi vào.
Trong cửa hàng có nhân viên hướng dẫn, giờ này cũng không phải là giờ cao điểm mua sắm, nên đang nhàn nhã bấm điện thoại, thấy Giang Vũ Mạt tiến đến, cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, thuận miệng nói: “Có mấy kiểu mới đưa ra thị trường em nhìn một chút, nếu thích thì có thể thử đồ.”Sau khi nói xong lại cúi đầu.Đại khái nhân viên cảm thấy dạng học sinh như Giang Vũ Mạt vậy cũng sẽ không mua, nên lười nhác lãng phí nước bọt cùng thời gian.Giang Vũ Mạt cũng không thèm để ý, cô nghiêm túc nhìn