Editor: Bamboo_______________________Trong phòng bao, vốn dĩ mọi người đang đánh đố một cách hăng say cũng bởi vì một đoạn nhạc đệm này mà không còn hứng thú.Từ bên trong đi ra, Giang Vũ Mạt liền cảm nhận được từng luồng sóng nhiệt đánh úp về phía cô.Tháng tám ở Ninh Thành thực sự rất nóng.Hai người đứng trước cửa.
Đoạn Dã rất ít khi hỏi cô muốn đi nơi nào, hai người quen biết mấy năm nay, tính cách Giang Vũ Mạt như thế nào cậu cũng đã rõ.
Thời điểm ra ngoài chơi, cậu cũng không để cô đưa ra quyết định, bởi vì cô không am hiểu, cô ăn cái gì cũng được, làm cái gì cũng nói có thể, cứ như vậy, người làm chủ liền biến thành cậu.Giang Vũ Mạt cũng sẽ không hỏi cậu muốn làm gì, cô biết, cậu đều sẽ an bài tốt, ngay từ đầu cô tưởng mọi nam sinh đều cũng như thế này, cho đến thời điểm cuối năm ngoái, Nhan Tình đi hẹn hò với một đàn anh lớp mười hai, lúc cô ấy trở về lại như phát điên.Anh ta cái gì cũng hỏi.Ăn cái gì, đi nơi nào cũng chưa lên kế hoạch tốt vậy mà dám hẹn cô ấy đi.Thực chất con người Đoạn Dã cũng có một mặt khá cường thế.Còn cô, cô cũng không thích xoắn xuýt quyết định mấy chuyện nhỏ như thế, hỏi cô muốn ăn gì, có nhiều đồ ăn như thế, cô cũng không có cách nào quyết định được nha.Cô đi theo Đoạn Dã về hướng bên phải.Giờ này người ra đường tản bộ khá nhiều, cô cũng lo lắng gặp phải người lớn họ hàng của mình.
Đoạn Dã có lẽ cũng đã nghĩ qua điều này, cậu thả chậm bước chân, mang theo cô đi qua hẻm nhỏ.
Thời đại này ở Ninh Thành còn chưa xây nhà cao tầng, có rất nhiều ngõ nhỏ, trong những con hẻm nhỏ đều có đèn đường, có mấy con bọ sẽ bay xung quanh bóng đèn.Hai người cũng không ai nói lời nào, đường khá hẹp, Giang Vũ Mạt đi chậm lại một bước, cô ngước mắt nhìn về phía Đoạn Dã.Cậu thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn cô.Hết thảy đều tốt đẹp, cho đến khi một chú chó đen được nuôi trong nhà vọt ra, sủa loạn về phía bọn cô.Giang Vũ Mạt bị dọa đến tim như muốn ngừng đập.Ngay sau đó phía sau lưng cô toát cả mồ hôi lạnh.Đoạn Dã không chút do dự, vươn tay nắm lấy tay cô, bàn tay cậu rộng lớn mà khô ráo, có chút thô.Nắm chặt lấy, kéo cô đến bên cạnh.
Giang Vũ Mạt sợ hãi nhưng Đoạn Dã không sợ, cậu vững vàng nắm lấy tay cô như không có chuyện gì đi qua trước mặt chú chó.Tim cậu cũng đập rất nhanh, không phải vì bị chó hù, mà là hai người đang nắm tay.
Đi qua khỏi đoạn đường này, cậu cũng không nỡ buông tay cô, cả người cứ lâng lâng.Mùa hè quá nóng, chỉ mới một chút mà mu bàn tay đã ẩm ướt.Không biết là mồ hôi của cô, hay là của cậu.Đoạn Dã không buông ra, mà Giang Vũ Mạt vẫn còn sợ hãi, cũng quên tránh thoát.
Dưới ánh đèn đường, trong hẻm nhỏ, thiếu niên nắm tay thiếu nữ, hoàn cảnh an tĩnh như vậy, như là có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.Đoạn Dã đột nhiên nói: “Không cần sợ.
Nếu gặp phải loại tình huống như thế này, tuyệt đối không được chạy, càng chạy thì nó càng hung hăng hơn.”Giang Vũ Mạt thở phào nhẹ nhõm, “Lá gan cậu lớn thật đấy, tớ sợ muốn chết.”“Ừm” Đoạn Dã cũng có chút hối hận, “Về sau không đi mấy con hẻm nhỏ nữa.”Cậu xác thực đã không cân nhắc vấn đề này.Giang Vũ Mạt nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt vì bị dọa mà trắng bệt cũng đã khôi phục lại bình thường, “Tớ là sợ nó cắn mình, lúc còn nhỏ tớ bị gà trống mổ, để