Edit: Sa
Thẩm Gia Thụy đang bàn việc thì chợt nhớ chưa đóng cửa phòng, anh xoay người vừa đi ra đóng cửa vừa nghe điện thoại.
“Đài Bắc Kinh rất có thành ý, anh nghĩ họ muốn nhân cơ hội này để giảng hòa với công ty nên mới đưa ra điều kiện tốt như thế. Nhưng anh không tìm cậu vì việc này, giảng hòa có nhiều cách lắm, nếu cậu không chịu thì anh cũng không ép…”
Thẩm Gia Thụy hiểu tính của quản lý, trước khi anh ấy nói xong, anh không chen ngang, đóng cửa xong thì quay trở lại ngồi xuống giường.
Quả nhiên, người ở đầu bên điện thoại chỉ ngừng một chút rồi lại tận tình khuyên bảo: “Có điều Gia Thụy này, đây là chương trình mới, rất độc đáo, anh có nghe phong thanh là họ mời cả những người làm việc ở nước ngoài về để sản xuất chương trình, thực sự đài Bắc Kinh đầu tư rất nhiều cho chương trình. Cậu không thích gò bó, ít tham gia show, đài Bắc Kinh muốn mời cậu để tạo sự chú ý, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này để tuyên truyền album mới và cả chuyến lưu diễn thế giới vào cuối năm nay nữa, một công đôi việc. Anh mong cậu suy nghĩ kỹ, đừng hành động cảm tính.”
Nghe bốn chữ cuối cùng, mắt Thẩm Gia Thụy khẽ nheo mắt, sắc mặt thay đổi, lần gần đây nhất Lão Đại nói với anh những lời này là khi nào nhỉ? Nếu anh nhớ không nhầm thì hình như là mười năm trước?
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười năm, anh đã không còn là thằng ngốc hoảng loạn chỉ vì một cú điện thoại của cô gái đó, thậm chí còn suýt từ bỏ giấc mơ vì cô ta. Họ đã không còn bất cứ quan hệ gì từ lâu rồi, bây giờ anh không phải kẻ đần, sao có thể hành động cảm tính chỉ vì một mối tình trôi vào dĩ vãng không biết đã bao lâu chứ.
Thẩm Gia Thụy bật cười mỉa mai như vừa nghe một câu chuyện hài, ngã vật xuống giường: “Anh à, anh nghĩ nhiều rồi.”
Người bên kia điện thoại phấn khởi: “Vậy là cậu đồng ý?”
Thẩm Gia Thụy chần chừ một vài giây, đang định đồng ý thì hình ảnh tối qua lại hiện ra trong đầu. Trên sân khấu, trước hàng trăm con mắt, chàng trai ôm vai cô gái, cô gái mang đôi giày cao gót mười phân đứng gần kề chàng trai, nép vào lồng ngực chàng như một nàng chim nhỏ bé. Khán giả bên dưới như bị mù, chứng kiến hình ảnh gai mắt đó mà còn hò reo vui vẻ cứ như đang xem hiện trường cầu hôn.
Hay thật, lúc trước thề thốt với anh là tuyệt đối không yêu người trong giới giải trí, kết quả là bây giờ tình tứ với diễn viên trước mặt nhân dân cả nước, đó là công việc của MC ư?
Nghĩ tới đây, mặt Thẩm Gia Thụy trở nên sa sầm, cười lạnh lẽo, từ chối đề nghị của đối phương: “Em không tham gia, anh bảo họ mời người khác đi.”
Anh đi Bắc Kinh làm gì? Xem ti vi còn chưa đủ gai mắt hay sao mà còn phải đến tận nơi để chứng kiến?
Thẩm Gia Thụy hậm hực trong lòng, chẳng hiểu sao lại đế thêm một câu: “Anh hỏi Vân Hạo thử xem, có khi cậu ấy sẽ rất vui đó.”
“Vân Hạo?” Quản lý không nghe ra sự giễu cợt trong giọng nói của anh, còn tưởng anh tốt bụng gợi ý cho mình, sau vài giây suy tư thì nói: “Nếu cậu không muốn thì anh hỏi Vân Hạo xem sao vậy, đây là cơ hội hiếm có, không thể để người ngoài giành lấy được.”
Thẩm Gia Thụy mím môi, Lão Đại dễ dàng đồng ý như vậy? Nhất thời anh có cảm giác tự bê đá đập chân mình.
Nếu cô gái đó đã thay đổi ý định, anh đẩy Vân Hạo tham gia thay thì chẳng phải đưa dê vào miệng cọp ư? Anh biết quá rõ kiểu đàn ông lịch thiệp, đời tư đơn giản như Vân Hạo, Trương Nhiên là mục tiêu của cô ta, nếu không thì sao sau khi chia tay anh chưa được bao lâu, mới vào đại học mà cô ta đã hẹn hò với thằng khác?
Là trưởng nhóm, Thẩm Gia Thụy cảm thấy mình phải có nghĩa vụ giúp đồng đội tránh đi vào vết xe đổ của mình, cô gái đó chia tay xong thì phủi mông đi thẳng, anh có thể chịu đựng được không có nghĩa là Vân Hạo cũng chịu đựng được.
Nghĩ thế, Thẩm Gia Thụy nói rất dứt khoát: “Hay là thôi đi anh, phóng viên mà biết em từ chối rồi mới đẩy qua cho Vân Hạo thì lại viết báo lung tung, đằng nào cũng bảo bọn em mâu thuẫn nội bộ cho xem.”
“Cậu yên tâm, anh sẽ xử lý ổn thỏa, không để tin này rò rỉ ra ngoài đâu.” Có vẻ như quản lý đã đưa ra quyết định, “Được rồi, anh còn có cuộc họp, khi nào rảnh sẽ nói chuyện với Vân Hạo, việc này cũng không gấp lắm. Cậu nghỉ ngơi đi, ngủ cho đủ giấc rồi dẫn mấy đứa tới công ty tập luyện.”
Thẩm Gia Thụy há miệng, đang không biết làm sao để khuyên can người quản lý của mình thì đối phương đã vội vã cúp máy để đi họp.
Ném điện thoại qua một bên, Thẩm Gia Thụy đờ đẫn nhìn trần nhà, không hiểu sao lòng lại thấy phiền não, đầu óc rối tung, chốc thì nhớ tới hình ảnh mà anh đã xem trên ti vi tối qua, chốc lại tưởng tượng ra cảnh cô thân mật với Vân Hạo…
Thẩm Gia Thụy vô cùng rối rắm, anh bỗng có một suy nghĩ hoang đường, nếu cô gái đó và Vân Hạo yêu nhau, anh phải làm sao?
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi suy nghĩ đó hiện ra, phản ứng đầu tiên của Thẩm Gia Thụy là cười lạnh, cô ta đâu phải người mà ai gặp cũng yêu, cho dù Vân Hạo thuộc gu của cô ta nhưng chắc gì Vân Hạo đã thích cô ta?
Anh như một cô gái đang giận dữ vì quá hổ thẹn, mãi đến khi phát tiết xong mới bình tĩnh lại được. Mà sau khi tỉnh táo, rốt cuộc Thẩm Gia Thụy cũng ý thức được bất kể cô ta và Vân Hạo có yêu nhau hay không cũng không liên quan tới anh. Đã không liên quan, việc gì anh phải quan tâm? Thẩm Gia Thụy tự nhủ với lòng, thay vì suy nghĩ những chuyện vớ vẩn đó thì chẳng thà ngủ còn hơn, chiều nay còn phải tập luyện nữa.
Song nói thì dễ chứ để hoàn toàn bình thản là rất khó, Thẩm Gia Thụy nằm lăn lộn trên giường hơn nửa tiếng mà vẫn không sao ngủ được, cuối
cùng đành phải dậy rửa mặt, chuẩn bị đến công ty sớm.
***
Trong khi Thẩm Gia Thụy đang sầu não thì Ngôn Sơ Âm làm việc vô cùng thuận lợi, tuy hình thức quay quảng cáo giống như một bộ phim ngắn nhưng kịch bản rất đơn giản, nữ chính là cô gái thành thị độc thân xinh đẹp, sống một mình ở thành phố lớn, không có người thân hay bạn bè, người bạn duy nhất của cô là chiếc điện thoại di động không bao giờ quên mang theo bên người.
Đi làm, cô trao đổi với khách hàng bằng điện thoại; tan việc, cô trò chuyện với bạn bè và bố mẹ bằng điện thoại; trên đường đi làm hay về cũng nghịch điện thoại giết thời gian.
Cuộc sống tẻ nhạt tiếp diễn, ngày qua ngày, cô bỗng cảm thấy mệt mỏi khi phải sống như thế. Sau khi nhìn thấy thông tin về một cuộc thi chụp ảnh trên mạng, cô quyết định thay đổi chính mình. Cô xin nghỉ việc, xách balo và chiếc điện thoại đi theo con đường của nhiếp ảnh gia, cô tìm những góc độ đẹp nhất để chụp lại phong cảnh mà mình đã đi qua bằng chiếc điện thoại của mình.
Tại một nơi, mãi mà nữ chính không thể tìm ra góc máy đẹp, đằng sau bỗng vang lên một giọng nói hướng dẫn cô, cô ngoảnh đầu, trông thấy một chàng trai nở nụ cười ấm áp nói với cô: “Đã lâu không gặp.”
Nữ chính rưng rưng trả lời: “Đúng vậy, em tìm anh đã rất lâu.”
Cảnh cuối là vẫn những khung cảnh xinh đẹp mà nữ chính đã đi qua, song chiếc bóng cô đơn trước đây đã có đôi có cặp, mỗi một nơi, nam chính sẽ đứng đằng sau cầm tay nữ chính để dạy cô cách chụp ảnh đẹp bằng điện thoại.
Sau đó, logo của nhãn hàng sẽ xuất hiện kèm theo slogan “Lưu giữ những điều tốt đẹp ở bên bạn”, quảng cáo kết thúc.
Kịch bản này không có gì khó khăn đối với Ngôn Sơ Âm, mặc dù nữ chính sống khuôn khổ, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại nhưng từ trong xương tủy lại có máu nghệ thuật, nếu không thì cô ấy đã chẳng đi theo con đường của nam chính. Đọc kịch bản xong, Ngôn Sơ Âm rất tự tin, thảo nào nhãn hàng lại mời cô, vì nhân vật này chính là cô ngoài đời thật mà!
Nếu hỏi Ngôn Sơ Âm không hài lòng về chi tiết nào trong kịch bản thì chính là nam nữ chính quay lại với nhau. Ngôn Sơ Âm cho rằng chia tay có nghĩa là không hợp nhau, mà đã không hợp thì có quay lại với nhau bao nhiêu lần cũng sẽ chẳng đi cùng nhau đến cuối con đường, chi bằng cá về với nước, quên đi chuyện trên bờ, thế giới có hàng tỉ người, chẳng lẽ còn sợ không tìm được người thích hợp?
Chẳng qua chỉ là quảng cáo mà thôi, toàn bộ câu chuyện xoay quanh chủ đề “Lưu giữ những điều tốt đẹp ở bên bạn”, ý nghĩa là được, ai mà thèm quan tâm tính logic của quảng cáo.
Ngôn Sơ Âm chửi thì chửi nhưng vẫn rất có trách nhiệm trong công việc, đạo diễn bảo cô tái hợp thì cô sẽ tái hợp.
Vì chân cô bị đau mà toàn bộ cảnh quay trong thành phố phải mang giày cao gót nên không tiện lắm, do đó đạo diễn đã cho quay cảnh nữ chính đuổi theo nam chính trước. Tái hợp xong thì tiếp tục quay cảnh cô làm nhân viên văn phòng.
Ngôn Sơ Âm quay phim vô cùng thuận lợi, thậm chí còn hoàn thành công việc trước kế hoạch. Cảnh quay cuộc sống ở thành phố rất đơn giản, đạo diễn dự tính quay trong một ngày, nhưng với trạng thái của Ngôn Sơ Âm, xem ra chưa tới một ngày sẽ hoàn thành công việc. Đạo diễn lo chân Ngôn Sơ Âm còn chưa khỏe hẳn nên cho mọi người nghỉ nửa ngày, ngày mai sẽ làm việc theo đúng kế hoạch ban đầu.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được nghỉ thì dại gì làm việc như chó, Ngôn Sơ Âm chưa bao giờ từ chối phúc lợi này, vì vậy khi đạo diễn cho nghỉ, cô, tài xế và trợ lý Lưu cùng nhau đi về.
Mấy ngày ở Thượng Hải, trợ lý Lưu và tài xế vô cùng quan tâm Ngôn Sơ Âm nên nhân lúc có thời gian, cô mời hai người họ đi ăn ở nhà hàng gần khách sạn.
Đang ăn cơm, Ngôn Sơ Âm nhận được điện thoại của một người bạn, hôm qua cô đã hỏi thăm người bạn này về cách thức liên lạc với Giang Vân Hạo. Hôm nay là thứ sáu, ngày mai cô sẽ kết thúc công việc, buổi tối phải bay về Bắc Kinh ngay, trưa hôm sau phải ghi hình, cô muốn về sớm để phòng ngừa sự cố. Ngôn Sơ Âm hy vọng có được phương thức liên lạc với Giang Vân Hạo trước khi về Bắc Kinh để trả kính râm cho anh, như vậy sẽ tiện hơn là về Bắc Kinh rồi mới trả.
Bạn của Ngôn Sơ Âm khá nóng vội, cô vừa bắt máy đã nghe cô nàng nói liên thanh: “Âm Âm, tớ không lấy được số điện thoại của Giang Vân Hạo, cơ mà tối nay có buổi hòa nhạc, Vivi dẫn chương trình, có cả Burning tham gia nữa, hay là cậu đem đồ tới đưa thẳng cho Vivi đi, như vậy sẽ an toàn hơn chuyển phát nhanh. Tớ đã nói với Vivi rồi, cậu ấy sẽ gọi điện cho cậu đó, tớ phải lên sân khấu đây, bye bye.”
Như đã hẹn trước, cô ấy vừa cúp máy thì Vivi lập tức gọi tới. Cô nàng Vivi khá điệu đà, nói chuyện mà cứ như làm nũng: “Cục cưng, cậu đến Thượng Hải mà không thèm nói tiếng nào với tớ, quá đáng ghê đó.”
Không chờ Ngôn Sơ Âm trả lời, đối phương nói tiếp: “Cứ đưa đồ đây cho tớ, nhưng mà hai giờ chiều nay tớ phải tới sân vận động tổng duyệt, không đi gặp cậu được, cậu đem tới sân vận động cho tớ luôn nhé, tớ sẽ tranh thủ thời gian đi lấy.”