Edit: Sa
Concert thu hút mọi sự chú ý cuối cùng cũng mở màn. Lâu lắm rồi Ngôn Sơ Âm mới lại đi xem ca nhạc, còn Viên Lộ thì năm nào cũng đi xem, nếu cô ấy không vướng bận chồng con, e rằng sẽ đi không bỏ lỡ bất cứ buổi concert nào.
Viên Lộ đã có kinh nghiệm nên đề nghị: “Hay là hôm nay đừng lái xe? Bãi đậu xe rộng, khó tìm xe lắm, mà cho dù có tìm được cũng bị kẹt cứng, không lái xe ra ngoài nổi, chẳng thà đi taxi còn hơn.”
Ngôn Sơ Âm nhớ tới lần đi Thượng Hải trùng với buổi hòa nhạc ở sân vận động Mercedes-Benz, hôm đó mới bốn năm giờ chiều mà đường đã kẹt cứng, vì thế gật đầu tán thành: “Nếu bắt taxi thì đi sớm sớm.”
Cả nhóm đồng ý: “Nghe nói goods(1) của Burning đẹp lắm, tụi mình đi sớm, kẻo đi trễ lại chẳng mua được gì.”
(1) Goods: là những món đồ mang dấu ấn của nghệ sĩ, thường được bán ở các buổi hòa nhạc, ví dụ như mũ, quạt, áo, v.v…Buổi hòa nhạc bắt đầu vào bảy giờ tối, mới ba giờ cả nhóm đã xuất phát, song như vậy vẫn không được tính là sớm. Sân vận động ở ngoại thành vắng vẻ, đoạn đường bình thường chỉ có mấy phút chạy xe thì nay kéo dài hơn nửa tiếng.
Nhìn thấy dòng người tấp nập, Ngôn Sơ Âm lặng lẽ đốt nén nhang cho mình.
Lâm Tâm Tâm nói ra tiếng lòng của Ngôn Sơ Âm: “Mẹ ơi, sao đông dữ thần?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe nói sân vận động có sức chứa gần một trăm ngàn người nhưng vẫn có người không mua được vé, nhiều người chắc là đến xem coi thử có cơ may mua được vé không.” Viên Lộ hết sức bình tĩnh nói, “À, đó là chưa kể quần chúng ăn dưa đang hóng hớt trên Weibo và Wechat, đếm không xuể.”
Tống Thi Văn nhìn Ngôn Sơ Âm, nói: “Âm Âm xui ghê, ngày đầu tiên phát sóng chương trình mà lại đụng phải concert của Thẩm Gia Thụy, bây giờ ai mà có tâm trạng xem ti vi chứ?”
“Ờ ha!” Viên Lộ và Lâm Tâm Tâm phấn khích nhìn Ngôn Sơ Âm, đây là yêu nhau lắm cắn nhau đau ư?
Lâm Tâm Tâm tiếp tục đâm thêm một đao: “Không sao, xem concert xong chúng ta chạy ù ngay về nhà, chắc là sẽ xem được phần cuối.”
Ngôn Sơ Âm: …
Đúng là cô đã kết nhầm bạn mà.
Sân vận động rất lớn, chỗ ngồi không cùng khu khán đài thì sẽ đi vào cổng khác nhau, bốn người chia làm hai tốp, Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm đi vào cổng gần khu mình ngồi. Vì đi taxi tới, gần đây hơi nổi tiếng nên Ngôn Sơ Âm đã tiến hành ngụy trang, đội mũ lưỡi trai và mang kính râm to. Tuy nhiên, vì thần thái quá nổi bật nên thu hút được khá nhiều sự chú ý.
Lâm Tâm Tâm nhỏ giọng trêu ghẹo Ngôn Sơ Âm: “Tao thấy có người lén chụp mày kìa, chắc nhầm mày thành hotgirl mạng nào đó tới đây kiếm chút tên tuổi.”
Ngôn Sơ Âm liếc bạn mình: “Biết có người chụp mà không che chắn giúp tao?”
“Trong này tối thui, người ta nhìn ở ngoài còn không nhận ra mày thì chụp hình sao mà nhận ra?” Lâm Tâm Tâm nhún vai, tỏ vẻ cô nàng chẳng có lỗi gì cả, nhìn Ngôn Sơ Âm một cái rồi cười: “Đó là chưa nói mặt mày còn dán sticker nữa, đúng chuẩn fangirl luôn, ai nghĩ ra là mày được chứ.”
Lúc các cô mua lightstick(2), người bán hàng đã cho miếng dán miễn phí, bảo bọn cô có thể thoải mái lựa hai miếng. Viên Lộ muốn lấy một miếng nhưng bị Ngôn Sơ Âm giành hết, cô dán mỗi bên má một miếng làm Viên Lộ phải tự mua cái khác.
(2) Lightstick: que/gậy phát sáng, thường được sử dụng trong concert.Ngôn Sơ Âm dán sticker là để ngụy trang, gần đây cô tương đối nổi tiếng, gánh nặng hình tượng hơi lớn.
Quả thật Ngôn Sơ Âm ngụy trang rất thành công, họ đi dạo ở bên ngoài hơn một tiếng, sau đó xếp hạng để soát vé đi vào mà vẫn không bị ai nhận ra.
Có điều đến khi hai người đi vào khán đài, đang tìm chỗ ngồi, có nhân viên cứ nhìn về phía họ. Hôm nay phải gánh vác trọng trách hóng hớt và không bỏ sót trò hay nào cho chúng bạn, vậy nên khi anh chàng trẻ tuổi đó nhìn về phía mình mấy lần, Lâm Tâm Tâm nhanh chóng phát hiện, huých nhẹ Ngôn Sơ Âm, nói nhỏ: “Cậu có quen anh chàng bên phía tay phải không?”
Ngôn Sơ Âm nhìn theo ánh mắt của bạn mình, lập tức trông thấy trợ lý Tề nhoẻn miệng cười tươi với cô. Ngôn Sơ Âm cũng cười đáp lại rồi dời mắt như không có chuyện gì, kéo Lâm Tâm Tâm ngồi xuống, nói nhỏ: “Đó là trợ lý Tề, nhiều fans biết cậu ấy lắm, mày đừng nhìn người ta nữa.”
“Ờ.” Lâm Tâm Tâm gật đầu nhưng vẫn nhìn trợ lý Tề thêm một cái rồi mới dời mắt đi chỗ khác, song trợ lý Tề đã đi đâu mất rồi.
Đằng sau vang lên tiếng thảo luận nho nhỏ.
“Ban nãy là trợ lý Tề đúng không?”
“Đẹp trai quá, có điều vẫn không đẹp bằng nam thần nhà mình.”
“Trợ lý Tề vừa nhìn chúng ta đúng không? Kích động quá mẹ ơi.”
“Chắc là nhìn hàng thứ ba, vé hàng đó khó mua lắm, có thể giao lưu với Thụy Bảo đó!”
Nghe đến đó, Lâm Tâm Tâm bất giác nhìn chỗ ngồi của mình, là chính giữa hàng thứ hai, nói vậy là cũng có thể giao lưu? Lâm Tâm Tâm cười đầy mong đợi.
Lục tục có người đi vào chỗ ngồi, khán đài không đến mức hỗn loạn nhưng cũng rất ồn ào, muốn nói chuyện phải ghé sát vào tai. Lúc này có một cô gái trẻ đi tới trước mặt Ngôn Sơ Âm, cũng không tính là đột ngột lắm, cô ấy tới gần nói chuyện với Ngôn Sơ Âm, ai không biết còn tưởng hai người đang tranh cãi về chỗ ngồi.
Lâm Tâm Tâm ghé sát lại vểnh tai nghe cô gái đang chào hỏi bạn thân mình.
“Chị Ngôn, mấy anh… anh Tề bảo em tới hỏi chị có hài lòng về chỗ ngồi không, chị có muốn dời lên hàng ghế trước không ạ?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy anh… anh Tề? Ở giữa lược bỏ những ai? Lâm Tâm Tâm hất cằm cười.
Ngôn Sơ Âm không ngừng từ chối đề nghị của cô gái trẻ, cô cảm thấy vị trí này rất tốt, ngu gì phải dời lên hàng trên? Không sợ chết à?
Cô gái có khuôn mặt tròn tròn đáng yêu hỏi thêm Ngôn Sơ Âm mấy lần, sau đó biểu cảm thể hiện rõ sự thất vọng, đúng lúc đó điện thoại Ngôn Sơ Âm vang lên chuông thông báo từ Wechat, là tin nhắn của trợ lý Tề hỏi ghế có êm không, tầm nhìn có thoáng không, Ngôn Sơ Âm vừa trả lời vừa thầm chửi thề, nhìn họ tích cực ra sức khuyên cô đổi chỗ, ai không biết còn tưởng khán đài còn rất nhiều chỗ trống, cô muốn ngồi đâu thì ngồi vậy!
Ngôn Sơ Âm nhân tiện hỏi trợ lý Tề không biết Thẩm Gia Thụy có tiện không, cô có mấy người bạn muốn xin chữ ký của anh. Trợ lý Tề nhanh chóng trả lời bằng biểu tượng mặt cười rồi bảo Ngôn Sơ Âm chờ một chút, anh ta sẽ đi hỏi Thụy ca ngay, chưa tới hai phút sau, anh ta trả lời:
Bây giờ Thụy ca không tiện lắm, bảo chờ cuối buổi diễn, em qua dẫn các chị vào trong hậu trường.Ngôn Sơ Âm thấy anh ta trả lời nửa câu đầu còn định đáp không sao, không tiện thì thôi, ai dè trợ lý Tề lại nhắn tiếp câu sau, giải thích:
Diễn xong Thụy ca còn tẩy trang, tắm rửa thay quần áo, chắc là phải đợi ít nhất nửa tiếng.Ý của trợ lý Tề là Ngôn Sơ Âm không cần phải ngại, nhiệt tình quá đỗi làm Ngôn Sơ Âm chỉ có thể gật đầu, nhất thời quên mất tại sao phải chờ Thẩm Gia Thụy tẩy trang, tắm rửa.
Nhìn Ngôn Sơ Âm hồi đáp, trợ lý Tề cười tươi roi rói đi báo tin vui cho Thụy ca nhà mình. Thật ra bây giờ Thụy ca cũng chỉ đang hóa trang thôi, sao lại không có thời gian ký tên, chụp ảnh? Rõ ràng là muốn nhân cơ
hội hẹn chị Ngôn sau khi kết thúc concert mà!
Tiếc là đẳng cấp tán gái của Thụy ca cao quá, không có họ hợp sức giúp đỡ, chỉ e Thụy ca không hẹn được gái mất ╮(╯3╰)╭
Gần nửa tiếng sau, rốt cuộc khán giả cũng ổn định chỗ ngồi, sân vận động dần yên tĩnh. Không có MC lên sân khấu, đèn chợt tắt, dưới sự hò hét của khán giả, bốn thân hình cao ráo xuất hiện trên sân khấu, mở màn chính là ca khúc mà fans đều thuộc lòng:
“Ánh sao đẹp nhất”.Bài hát này thực sự có ý nghĩa đối với Burning, trong chương trình
“Giọng ca đẹp nhất”, ở vòng đầu tiên, Thẩm Gia Thụy cũng chọn bài này nên mọi người không hề bất ngờ khi bây giờ nó lại trở thành ca khúc mở màn. Giai điệu nhẹ nhàng vừa la lên, fans bắt đầu đánh nhịp, đến khi Burning cất tiếng hát, toàn bộ khán giả trong sân vận động đều hòa thanh.
Bị bầu không khí ảnh hưởng, Ngôn Sơ Âm cũng hát theo mọi người, hầu hết khán giả đều hát, cô mà không hát thì sẽ trở nên lạc quẻ.
Có lẽ là trùng hợp, hôm nay Thẩm Gia Thụy là nhân vật chính, vị trí của anh ở giữa sân khấu, mà chỗ ngồi của Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm cũng ở giữa, các cô vừa ngẩng đầu là có thể đối mắt với anh. Ngôn Sơ Âm nghe thấy giọng nói phấn khích của cô gái đằng sau nói với bạn bè: “Thụy Bảo nhìn tao kìa!!! Không xong rồi, bé cưng chịu hổng nổi…”
“Đừng xỉu vội.” Bạn của cô nàng ấy cũng là kẻ dở hơi, “Rõ ràng là chồng đang nhìn tao mà!”
Đoạn đối thoại của hai cô nàng gần như là tiếng lòng của khán giả ở khu vực gần đó.
Có người độc chiếm ân sủng thì ắt có kẻ bất mãn, khán giả ngồi ở khu khác không cam tâm khi khu vực chính giữa chiếm đoạt sự chú ý của nam thần, trong thời gian sau đó, hầu như dùng hết toàn bộ nội lực để vỗ tay và hò hét, quyết tâm đè bẹp khu vực chính giữa.
Khán giả ở khu vực trung tâm cũng không ngại nhận được nhiều sự chú ý, không chịu yếu thế mà vỗ tay to hơn, vì vậy không khí ở buổi biểu diễn rất náo nhiệt.,
Dưới khán đài, khán giả âm thầm đọ tài từ lúc mở màn cho đến khi kết thúc; còn trên khấu, người nghệ sĩ chẳng hề cảm nhận được sóng ngầm bên dưới, trừ phần mở màn và những lúc đi thay trang phục có các đồng đội giúp điều tiết sân khấu thì hầu như một mình anh phải “gánh” hết buổi diễn. Có lẽ là bất ngờ trước sự nhiệt tình của fans, từ khóe mắt đến đuôi mày của anh đều hiện nét cười. Lúc gần kết thúc, anh ngồi xuống bậc thang trên sân khấu, cầm micro trò chuyện với fans, hỏi fans có thích đi xem concert của anh không, có thích bài hát của anh không, hôm nay đi đến đây cùng ai.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, Thẩm Gia Thụy ngồi ở chính giữa, sau đó lúc trả lời câu hỏi của anh, tất nhiên tiếng nói phát ra từ khu vực khán đài trung tâm là to nhất. Đối với những câu hỏi trước, đáp án của mọi người đều giống nhau, nhưng với câu hỏi cuối thì đủ loại đáp án, có cún FA, có người đi cùng bạn thân, cũng có hội fans tập họp với nhau. Thẩm Gia Thụy cầm mic, nói rất chân thành: “Hy vọng lần đi xem concert sau, các bạn sẽ đi cùng người thương.”
Lúc nói câu này, Thẩm Gia Thụy vẫn nhìn vào một chỗ dưới khán đài, có điều mọi người không chú ý đến chi tiết này, có nhiều fans dễ xúc động đã đỏ hoe mắt, cũng có nhiều fans hét vang lời tỏ tình của mình với thần tượng.
Thẩm Gia Thụy lắc đầu, gương mặt dịu dàng, “Các bạn không thể mãi yêu mình tôi được, hãy tìm một người thích hợp để yêu, để xây dựng mái nhà hạnh phúc…”
Chẳng biết tại sao, ánh mắt Thẩm Gia Thụy không quá sắc bén nhưng vẫn làm tim Ngôn Sơ Âm đập liên hồi, cô khẽ cụp mắt. Ở bên cạnh, Lâm Tâm Tâm đã chẳng màng hóng hớt kịch vui nữa vì bây giờ, cô nàng không khác gì fangirl, vô cùng kích động ôm tim, phóng ánh mắt mãnh liệt lên sân khấu.
Định mệnh, làm sao lại có người đẹp trai thế cơ chứ, ông đây muốn sinh con cho anh ư ư ư!
Hôm nay Thẩm Gia Thụy hơi khác thường, fans cứ thấy là lạ, tuy là concert mở màn cho tour diễn nhưng ngồi hàn huyên cùng fans không phải là phong cách của anh!
Nghe Thẩm Gia Thụy chủ động nhắc tới đề tài này, có fans hét lên hỏi anh có phải đang hẹn hò ai hay không, Thẩm Gia Thụy lắc đầu, toàn bộ khán giả đều phát ra tiếng “Eo…”, không phải họ không tin mà là đang hy vọng nghe thần tượng của mình phủ nhận.
Thẩm Gia Thụy mỉm cười, nhìn chăm chú vào một nơi: “Nếu có tin vui, nhất định sẽ thông báo với mọi người.”
Tâm trạng của Ngôn Sơ Âm lúc này rối như tơ vò, không biết là do kích động hay vì hờ hững, tóm lại cô thực sự không diễn tả được.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Sơ Âm không biết cuộc trò chuyện kết thúc khi nào, đến khi cô lấy lại tinh thần thì Thẩm Gia Thụy đã hát ca khúc cuối cùng của tối nay.
“Encore! Encore(3)!”
(3) Encore: Là phần diễn bổ sung sau khi kết thúc một buổi diễn.Biểu diễn ca khúc cuối cùng xong, Thẩm Gia Thụy biến mất khỏi sân khấu, dưới tiếng reo hò, ánh đèn lại sáng lên lần nữa, bốn người cùng quay trở lại sân khấu, vẫn đẹp trai ngời ngời như ở ca khúc mở màn, tiếng hò reo càng thêm nhiệt liệt mang theo dấu hiệu bị khản cổ.
Bài hát encore kết thúc, sân vận động lại tối đen, sau đó đèn hướng dẫn bật sáng để rọi đường cho khán giả rời khỏi khán đài nhưng chẳng có ai chịu di chuyển đến lối ra.
Hôm nay Thẩm Gia Thụy rất hào hứng, nhỡ đâu anh lại hát thêm một bài nữa thì sao? Khán giả tiếp tục hô vang “encore”, tiếng hét đã khản đặc.
Sau đó Thẩm Gia Thụy thật sự đi ra sân khấu, kèm theo đó là chiếc đàn piano. Thẩm Gia Thụy thử âm thanh, nói vào micro: “Alo alo… Ban nhạc đã kết thúc công việc rồi, tôi phải mượn họ chiếc piano này đó. Hôm nay sẽ hát ca khúc mới, chưa phát hành, các bạn là những người đầu tiên được nghe đấy. Bây giờ sẽ là
“Người con gái ấy”, các bạn ngồi xuống đi…”
Thẩm Gia Thụy còn chưa dứt lời, tiếng hò reo đã vang vọng, anh không nói nữa mà nhìn xuống khán đài và cười, sau đó cúi đầu đánh đàn piano, trông anh rất nghiêm túc, thậm chí là thành kính.
Trong tiếng đàn du dương, khán giả dần yên tĩnh.