Nhan Tiểu Á từ khi vừa mới bắt đầu đi vào Tô gia đã là một sai lầm. Hoàn cảnh lẫn nhau chênh lệch quá lớn, thời gian hai năm làm cho cô quen thuộc tiết tấu sinh hoạt Tô gia, đến mức hiện tại cô đối với gia đình của mình, cực kì tự ti, không muốn thừa nhận.
Tô Nhược một tay chống đỡ hàm dưới, ánh mắt hướng bên phải liếc qua. Nhan Tiểu Á mặc đồng phục, lật xem sách, bên người không có một ai. Từ Gia Huy ở bên tai líu ríu phát ra bực tức, tình cảm đầy bụng phàn nàn: “Tôi chỉ là muốn cô giúp một chút mà thôi, chưa gì đã bắt đầu khóc sướt mướt, người ta không biết còn tưởng tôi khi dễ cô đâu, tức chết tôi mà.”
“Hai người hiện tại là đang yêu đương đi.” Tô Nhược thu tầm mắt lại, nước chảy mây trôi nói.
Từ Gia Huy gãi đầu: “Miễn cưỡng cũng được a, bất quá bọn anh hiện tại đã chia tay! ! Ngay từ đầu chính là cô ta yêu cầu muốn yêu đương…” Nói tới chỗ này, nam nhân mắt nhìn Tô Nhược, ấp a ấp úng nói: “Dù sao thì chính là như vậy.”
Tô Nhược bởi vì nhiệm vụ hệ thống, cùng Nhan Tiểu Á từ khi vừa mới bắt đầu chính là đối lập. Coi là như thế, lúc này cô cũng cảm thấy Từ Gia Huy có chút quá mức, trở nên tra mà không biết, có mục tiêu mới, liền có thể vứt bỏ vật thay thế.
“Nhưng khi đó cũng là anh đồng ý kết giao a?” Tô Nhược trong mắt xẹt qua một vòng ánh sáng lạnh, giống như trào phúng giống như chán ghét, “Đã ở cùng một chỗ, vậy bạn trai phải có trách nhiệm gánh chịu, trong lòng mang theo trò chơi, là đối với hai người các người không tôn trọng.”
“Nhưng anh căn bản… Là…” Không thích cô ta a! Từ Gia Huy bị giáo huấn tâm có điểm hư, lại có chút ủy khuất, gặp Tô Nhược cũng không có ý tứ tới an ủi hắn, liền tội nghiệp nhìn cô, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Sở Cẩn toàn bộ hành trình ngồi xem kịch bĩu môi: “Thật buồn nôn.”
“Mắc mớ gì tới cậu a tôi dựa vào! !” Từ Gia Huy khinh bỉ nói.
“Cậu đã mười tám tuổi, không phải tám tuổi.” Sở Cẩn nhìn hắn, còn thừa dù cho chưa nói xong, tất cả cũng đều hiện trêи mặt —— cho nên hắn cảm thấy, làm nũng thích hợp sao?
Từ Gia Huy: “Móa! Tôi không nói chuyện với cậu, con mọt sách thiểu năng.”
“Từ Gia Huy, có một việc, tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cậu.” Tô Nhược nhìn chằm chằm hắn, trong tầm mắt đối phương mờ mịt, mỗi chữ mỗi câu nói ra miệng: “Mặc dù nói ra khả năng có chút tự luyến, nhưng là… cậu thích tôi sao?”
“A! ! !” Từ Gia Huy quát to một tiếng, sắc mặt bạo hồng, hắn nghiêng mắt nhìn loạn khắp nơi, lẩm bẩm hai tiếng: “Nhược Nhược… Em làm sao đột nhiên… Nói đến cái này a? Bất quá anh. . . anh xác thực…Rất thích em.” Mấy chữ sau cùng, yếu ớt nhỏ như ruồi muỗi, nếu như không phải bọn họ đều tụ ở cùng một chỗ, Tô Nhược chỉ sợ căn bản nghe không được.
Sở Cẩn: “…” “Bởi vì biểu hiện của Từ Gia Huy rất kỳ quái a!”
Tô Nhược đương nhiên nói: “Chỉ là anh vẫn luôn không có mở miệng, tôi sợ cảm giác này tôi bị sai, nhưng ngày hôm nay đều đã nói ra, vậy tôi cũng nói rõ.” Tô Nhược vểnh lông mi lên như hồ điệp, như cánh chim tinh tế run rẩy, thân thể gầy yếu, cùng biểu lộ tỉnh táo khắc chế, tạo thành tương phản cực lớn.
Từ Gia Huy chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm xấu, hắn cuống quít nói sang chuyện khác: “Không cần nói nữa ~ anh cũng biết mình vừa rồi có chút quá manh động, đúng, Nhược Nhược thứ bảy này em chính là người trưởng thành rồi, muốn quà gì, anh tặng cho em a!”
Tô Nhược bất vi sở động, gọn gàng dứt khoát nói: “Tôi không thích anh.”
Từ Gia Huy nghe vậy, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc tại chỗ, giống như là máy móc tạm ngừng, qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: “Anh cùng em xa nhau nhiều năm như vậy, em bây giờ không thích anh cũng đúng, chờ sau này chúng ta quen thuộc…”
“Không phải vấn đề này, lúc đầu không muốn nói, nhưng là… Chuyện tình cảm, vẫn là nói rõ ràng sẽ tốt hơn.”
“Cái đó… anh…” Từ Gia Huy theo bản năng muốn chạy trốn, lời kế tiếp, tuyệt đối không phải lời hắn muốn nghe được. Đáng tiếc Tô Nhược cũng không có cho hắn cơ hội này, cô duỗi ngón tay non mềm ra, đem tóc mai bị gió thổi xốc xếch vén ra sau tai, cặp mắt đen nhánh chiếu không ra cái bóng của hắn: “Tôi một mực coi anh là bạn, anh không phải kiểu người mà tôi thích, thật có lỗi.” Lời nói này quá trực tiếp, để Từ Gia Huy dù cho có thiên ngôn vạn ngữ, cũng nói không nên lời.
Sở Cẩn vẻ mặt nghiêm túc giảm đi, đầu lông mày đuôi mắt đều là ý cười, hiển nhiên tâm tình vui vẻ. Đây đối với Từ Gia Huy cùng trào phúng mà nói không sai biệt lắm, hung tợn trừng mắt Sở Cẩn một chút, lòng tự trọng để hắn không cách nào tiếp tục tiếp tục chờ đợi, nổi giận đùng đùng trở về vị trí của mình.
Nhan Tiểu Á người mặc dù không có tới, nhưng nhưng vẫn chú ý tới Tô Nhược bên này. Nhìn bạn trai cũ phía sau, cô há hốc mồm, đang muốn nói chút gì, trong đầu lại bỗng nhiên tung ra cảnh cãi nhau.
Xứng đáng! Nhan Tiểu Á cười trêи nỗi đau của người khác, để hắn vẫn luôn hướng về Tô Nhược, kết quả bị khinh bỉ đi.
“Uy! anh thế nào?” Có người quan tâm nói: “Náo mâu thuẫn?”
“Bớt lo chuyện bao đồng.” Hắn nghiêng người dòm người nói chuyện một chút, trợn mắt trừng một cái, thầm mắng vài câu, vô cùng uể oải nằm sấp ở trêи bàn.
Theo Từ Gia Huy, hắn cùng Tô Nhược là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, cùng một chỗ là một chuyện tốt đẹp dường nào a! Nhưng mà… Hắn lại bị cự tuyệt. Đây đối với Từ Gia Huy từ nhỏ đến lớn luôn xuôi gió xuôi mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kϊƈɦ cực lớn, nếu như không phải trong lòng cố kỵ Tô Nhược có bệnh tim, sợ hù đến cô, hắn nhất định sẽ hỏi đến tột cùng, dựa vào cái gì không thích hắn? K
iểu