Tô Nhược ở thế giới trước, thân là nhân vật công chúng, ngôn hành cử chỉ đều cực kỳ trọng yếu, ưu nhã mấy có lẽ đã khắc đến tận xương tủy, đối với ánh mắt nhìn chăm chú của Sở Cẩn cũng tập mãi thành thói quen, tự nhiên hào phóng đi theo Tô Kiêu, lại không chút nào luống cuống.
Tô phụ đứng trêи đài cao ở phòng khách, thành thói quen nói mấy câu nói mang tính hình thức, sau khi mọi người phía dưới đều vỗ tay rất nhiệt tình lại giới thiệu Tô Nhược một chút, để Tô Nhược tự tay đem chiếc bánh kem cao một mét hai mở ra, lúc này yến tiệc mới tính chính thức bắt đầu.
Cha Tô đứng một chút, liền bị một đám người bao bọc vây quanh, đám người tuy cùng ông nói chuyện, nhưng vẫn nghiêng mắt hướng đến Tô trêи thân Nhược mà nhìn.
Liên quan tới chuyện thân thể Tô Nhược không tốt, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, ở trong tưởng tượng của bọn họ, cô gái ở bệnh viện lâu dài, bởi vì thân thể gầy gò, khí huyết không đủ, mặt mày hẳn là tràn đầy sầu bi, yếu đuối khác nào một chi thố ti hoa*, không có người dựa vào liền sống không nổi.
chi thố ti hoa*: hoa Tầm Gửi sống bám vào các loài cây chủ khác, hút chất dinh dưỡng, thậm chí giết chết chúng.
Nhưng dưới mắt Tô Nhược, lại phá vỡ tưởng tượng của bọn hắn. Thiếu nữ mặt mày tinh xảo, dáng người cao gầy, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, hai con ngươi đen nhánh, tỉnh táo tự nhiên, môi màu đỏ rực kiều diễm ướt át, vũ mị mê người, khí thế cường đại, đứng cùng một chỗ với Tô Kiêu người thừa kế này, cũng không rơi vào thế hạ phong.
“Ha ha ha ha ha, Tô tổng ngài thật là có một cặp con trai con gái tốt a!” Cha Tô sắc mặt mang theo nụ cười, kiêu ngạo lại tự hào: “Nào có nào có, hai đứa nó còn nhỏ, bình thường còn phải chiếu cố nhiều, nhất là con gái nhà tôi, nuông chiều từ bé lớn lên, thân thể lại yếu, cái này làm cha mẹ không thể không lo lắng a!”
“Đó là đương nhiên, chúng ta quan hệ như thế nào, về sau có chuyện gì, con cứ nói với chú, có khả năng giúp chú nhất định giúp đỡ.” Một đoạn sau, là nói với Tô Nhược.
Cô gái lông mi chớp chớp, tiếng nói nhu hòa: “cảm ơn chú.”
“Hẳn là.” Hai người trò chuyện một hồi, lễ phép nói dừng, cha Tô tiếp tục cùng vị kế tiếp nói chuyện với nhau, nói tóm lại là nhân vật chính —— Tô Nhược không thể rời khỏi bữa tiệc.
Cha Tô nói gần nói xa, đều là khiến người này chiếu cố, người kia chiếu cố cô nhiều chút, biểu lộ ra mình đối với con gái rất coi trọng. Trong lúc này, Tô Nhược chỉ cần nhu thuận đứng ở bên cạnh, theo cha nói hơn mấy câu là tốt rồi.
Trong lúc đó cũng gặp phải cha mẹ Từ Gia Huy. Vì tham gia tiệc lần này, Từ Gia Huy kia Chuunibyou rối bời tóc chải vuốt chỉnh tề, quần áo cũng đổi thành tây trang màu đen, so với trong trường học, giống như biến thành người khác. Dù sao cũng là tinh anh được giáo ɖu͙ƈ bồi dưỡng ra từ nhỏ, không làm cầu kì, thoạt nhìn vẫn là rất có thẩm mĩ.
Tư tưởng Từ gia cùng Tô gia khác biệt, bọn họ là điển hình thông gia thương nghiệp, từ khi Từ Gia Huy sinh ra, vợ chồng hai người liền ở bên ngoài chơi bời, cũng may cả hai đều có chừng mực, cũng không có náo ra tới mức có con riêng.
“Đây chính là Nhược Nhược đi! Đã lâu không gặp, thật sự là con gái tuổi mười tám sẽ thay đổi, càng ngày càng đẹp.” Mẹ Từ che miệng, khẽ cười một tiếng. Bà mặc sườn xám, dáng vẻ thướt tha mềm mại lộ ra không thể nghi ngờ, tóc ở phía sau quấn thành tóc mai, trêи lỗ tai đeo ngọc trai ước chừng to bằng đầu ngón út, môi đỏ như lửa, vũ mị câu người, khác nào phụ nữ kiều diễm đến từ thời dân quốc.
Cha Từ ngũ quan tuấn lãng, dù đã có tuổi, vẫn có thể nhìn ra hắn lúc trẻ, nhất định là đại soái ca.
“Đã rất lâu không thấy, Nhược Nhược thân thể thế nào? Nghe nói bây giờ con đi học, còn cùng Gia Huy học chung một lớp.” Cha Từ nói đến đây, nghiêng đầu mắt nhìn con trai rầu rĩ không vui, “Trong trường học, con phải chiếu cố Nhược Nhược thật tốt biết chưa!” Từ Gia Huy trái xem phải xem, chính là không chịu nhìn về phía Tô Nhược, người ở chỗ này vừa nhìn liền biết có quỷ.
“Con biết rồi.” Lời tuy nói như vậy, ngữ khí của hắn lại không hề tốt đẹp gì, mang theo một cỗ oán khí thật sâu.
Mẹ Từ gắt giọng: “Con đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì thế.”
“Người trẻ tuổi mà, đều như vậy, Nhược Nhược nhà tôi cũng là bị tôi làm hư, bình thường có gì không đúng, mong Gia Huy con rộng lượng nhiều hơn.” Mẹ Tô ra hoà giải.
Lại nói của bà Từ Gia Huy có chút ngượng ngùng, nói cho cùng việc này vốn chính là một mình hắn cáu kỉnh khó chịu, Tô Nhược chỉ là không thích hắn mà thôi, cũng không sai.
Thế nhưng hắn. . . Khó chịu a! Mẹ Từ nghe vậy, mặt theo cầu thang hướng xuống: “Đúng a! Nhớ ngày đó tôi tuổi trẻ, cũng thường xuyên sẽ vì chút chuyện nhỏ không quan hệ mà cáu kỉnh. Nhược Nhược và Gia Huy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, lúc trước chúng ta còn định để hai đứa bé thông gia từ bé đâu.”
“Đúng vậy a! Đây đều là chuyện rất nhiều năm trước, chớp mắt một chút đã qua thật nhanh.” Cha Tô cùng theo cảm thán.
Cha Từ cười nói: “Kỳ thật việc này vẫn có thể thành, hiện tại hai đứa bé đều lớn rồi, cùng một chỗ nói chuyện yêu đương, cũng rất tốt.”
“Nhược Nhược con nhìn như gì vậy?” Tô phụ ‘Ha ha ha’ cười to, trêu chọc nói: “Ba của con cũng không phải ông già cổ hũ, có người thích thì cứ nói. . .” Ông