Lúc trước không có việc gì, Nhan Tiểu Á đều muốn bố trí vài câu, chửi bới Tô Nhược, hiện tại tới tai gia trưởng, mật báo tình huống, cô tự nhiên phải hảo hảo nói vài lời, tranh thủ các bạn học đồng tình, tiện thể nói xấu Tô Nhược một chút. Tốt ở thời điểm Tô Nhược nhập học, liền sáng loáng nói ra Nhan Tiểu Á chán ghét mình, đối với Nhan Tiểu Á, tất cả mọi người đều bán tín bán nghi, vào trạng thái trung lập, đem Nhan Tiểu Á tức giận gần chết.
Tô Nhược cũng không nóng nảy, chậm rãi dựa theo mình bước đi. Không biết qua bao lâu, trong lớp một người trong đó cùng Nhan Tiểu Á giao tình cũng không tệ lắm, nhịn không được tới chất vấn: ” Chuyện Tiểu Á nói trước đó, là thật sao? Cậu cố ý chia rẽ cậu ấy và Từ Gia Huy, đem chuyện bọn họ yêu đương nói cho cha mẹ Tiểu Á.”
“Tôi cần gì phải đi chia rẽ bọn họ?” Tô Nhược mang theo trào phúng hỏi ngược một câu, ngày mùa thu ánh mặt trời tỏa sáng, rọi trêи người Tô Nhược, đem cô ánh lên một tầng vầng sáng mơ hồ, làn da trắng nõn, chiếu sáng rạng rỡ.
“Vậy tại sao cậu lại nói ra?”
Tô Nhược thở dài một hơi, lộ ra rất là bất đắc dĩ: “Vậy cậu là đứng trêи lập trường gì mà chỉ trích tôi ?”
“Cậu không cảm thấy việc làm của mình quá mức sao?” Cô gái nổi giận đùng đùng nói: “Tiểu Á cùng Từ Gia Huy đều thích nhau, hai người yêu đương mà thôi, cậu lại muốn từ đó chen ngang. . .” Tô Nhược môi đỏ hé mở, còn không kịp nói gì, bên cạnh Sở Cẩn đẩy mắt kính, ánh mắt lãnh đạm: “Nhan Tiểu Á ở trong nhà Nhược Nhược, Tô gia tự nhiên sẽ vì tương lai của cô ta phụ trách, nếu cô ta trầm mê yêu đương, cuối cùng thành tích hạ xuống, thi đại học thất bại, trách nhiệm này ai sẽ tới gánh?”
“A? Chỉ là ở nhờ mà thôi, chớ xen vào việc của người khác có được hay không!”
“Nếu như cô ấy không ở tại nhà tôi, ai quan tâm cô ấy yêu đương với ai.” Tô Nhược nhún nhún vai, ” cái này rất giống học sinh tự sát ở trường học, hội phụ huynh không hề có chút khúc mắc nào mà bỏ qua cho trường học sao?”
Cô gái cắn môi, không có cách nào trả lời: “Cái này. . .” Trường học của bọn họ năm ngoái có học sinh, bởi vì bị ra ngoài trường lưu manh bắt nạt, thành tích hạ xuống, cha mẹ quở trách, cuối cùng chịu không được nhảy lầu phí hoài bản thân mình, phu huynh đến trường học náo loạn một hồi lâu, chuyện mới bình ổn lại. Tô Nhược lời nói mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng lại có đạo lý của cô. Nhan Tiểu Á đã lựa chọn ở nhờ, cũng không thể chỉ chiếm chỗ tốt đi.
“Ha ha ha! ! ! Cười chết tôi, ngu ngốc đi cãi lí với người ta, còn tự cho rằng mình là tỷ muội tình thâm nữa cơ.” Giọng nữ chói tai từ phía sau vang lên, đám người không hẹn mà cùng hướng về sau nhìn, chỉ thấy một cái hóa thành nùng trang (?), cô gái nhỏ quần áo thành thục khinh bỉ nhìn Nhan Tiểu Á, “Có bản lĩnh cậu liền tự mình đi nói a! Nhờ người khác ra mặt thay tính cái gì quân tử.”
Nhan Tiểu Á hốc mắt đỏ bừng: “Cậu đây là ý gì?”
“Đừng giả bộ, nhỏ tiện nhân, tôi mặc dù không thích Tô Nhược, nhưng tơi càng không thích cô, trước khi cô trách cứ người ta, có thể hay không trước hết đem quần áo, giày dép của mình cởi xuống, ở phòng Tô Nhược, hưởng thụ vật chất bọn họ cung cấp, còn một bên mắng đối phương xen vào việc của người khác, phi! Ác độc.”
“Cái này. . . Đây chỉ là. . . Chỉ là. . .” Nhan Tiểu Á ấp a ấp úng nửa ngày, cũng nói không nên lời.
“Ha ha! Nói không được đi.” Cô gái nhỏ bắt chéo hai chân, cười lạnh nói: “Mặt ngoài giả vô tội, sau lưng lại vụng trộm nói xấu Tô Nhược, hai mặt, bội phục bội phục.” Cô gái nhỏ sức chiến đấu quá cường đại, Nhan Tiểu Á trừ khóc sướt mướt la hét ‘Ta không có’, cái gì cũng cũng không nói được.
Trong phòng học mọi người nhìn thấy mà than thở. Trước đó là bị Nhan Tiểu Á hấp dẫn, bây giờ có thể suy nghĩ lại một chút, Tô Nhược mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cho tới bây giờ không nói huyên thuyên sau lưng, mỗi ngày trừ học tập vẫn là học tập, an phận ghê gớm.
Ngay cả Từ Gia Huy cùng Sở Cẩn, cũng là tự bọn hắn chủ động tới, cô chưa từng biểu hiện ra bộ dáng nhiệt tình. Ngược lại Nhan Tiểu Á, ba ngày hai đầu liền muốn náo ra chút chuyện, mỗi ngày đều trưng cái mặt phàn nàn, giống như khắp thiên hạ đều thiếu nợ cô ta không bằng. Về phần Tô Nhược ghen ghét Nhan Tiểu Á? e hèm… Quả thực là lời nói vô căn cứ có được hay không! ! ! Đối phương có cái gì tốt đáng giá để ghen ghét? Không có đầu óc sao?
“Ân?” Thanh âm quen thuộc lại xa lạ, Nhan Tiểu Á quay đầu, nhìn người căn bản không nên xuất hiện ở đây, mặt mũi bình tĩnh trong chốc lát biến thành thấp thỏm, tự ti cùng bất an, tiếng nói bén nhọn: “Các người sao lại ở đây?” Lời nói này quá trực tiếp quá chói tai, để mẹ Nhan trong nháy mắt đổi sắc mặt. Vịn ghế sô pha, môi run rẩy, qua một hồi lâu, bà mới định thần lại, mở miệng đem tính toán của mình nói: “Sáng mai con cùng mẹ dọn đi, về sau cha mẹ tự chăm sóc con.”
Nhan Tiểu Á bất khả tư nghị