Lộng lẫy như thế, khác nào ngày ánh nắng mùa hè, loá mắt cực nóng. Ước chừng thành hai nắm đấm lớn vào Thủy tinh cầu, như không chịu nổi, có chút lay động, lão sư râu trắng phụ trách kiểm nghiệm khϊế͙p͙ sợ trừng lớn mắt, hai con mắt màu xám bên trong phản chiếu ra thân ảnh thiếu nữ tinh xảo.
Không đúng! Có được lực tương tác cấp S không phải là nam nhân sao? Hình như gọi là. . . Fell? Ông lão cầm lấy quyển trục bọc da cừu một bên, tìm được khí tức linh hồn phù hợp hương vị, không xác định nói: “Ngươi là. . . Yuyi Calder, nguyên tố hệ thủy cấp D.”
“Là ta.” Tô Nhược nhẹ gật đầu, giật mình nhìn xem hai tay của mình, có chút không hiểu rõ hiện tại là tình huống như thế nào.
“Thủy tinh cầu là xấu sao?” Ông lão sờ lên râu ria, lầu bầu hai câu, tiện tay từ vòng tay không gian lấy ra cái thủy tinh cầu mới đặt ở trước mặt Tô Nhược, lão nói: “Ngươi một lần nữa nắm tay để lên thử một chút.”
Tô Nhược không nói một lời theo yêu cầu của ông mà làm. Ngay sau đó, cùng tia sáng chói mắt vừa lui trước đó, lần nữa tỏa ra ở trước mặt mọi người.
Bên trong thủy tinh cầu trong suốt, tượng trưng cho nguyên tố hệ ánh sáng, lẳng lặng chảy xuôi, dưới ánh sáng trắng, còn có một chút nước màu lam ủy khuất chen trong góc, giống như là bị chiếm địa bàn lại đánh không lại nhóc đáng thương, mà vào hai chỗ giao, nói mà ai cũng không có phát hiện, có một tia màu đen thâm thúy, ước chừng lớn bằng hạt đậu.
” Lực tương tác quang hệ, cấp S; lực tương tác hệ thủy, cấp D.” Lão đầu âm thanh run rẩy tuyên cáo, không để ý đám người phía dưới xôn xao, một tay nắm lấy người hầu bên cạnh: “Đi! Mau gọi viện trưởng đến.”
(cv để viện trưởng,cũng ko biết edit gì khác nên để nguyên văn, thông cảm)
“Vâng, đại nhân.” Người hầu hiển nhiên biết tình huống hiện tại, nhanh chân hướng chỗ viện trưởng ở chạy.
Phân phó tốt sự tình, ông lão kéo ra một nụ cười nhiệt tình, chỉ đất trống cách đó không xa: “Học sinh Yuyi, bởi vì kết quả kiểm nghiệm ngươi lần này cùng lần trước khác biệt, xin chờ đợi, chuyện kế tiếp để cho viện trưởng định đoạt.”
Ma pháp ở thế giới này, thực lực chính là hết thảy. Người già nhìn thiếu nữ trầm ổn tỉnh táo rời đi, khí độ phi phàm, hoàn toàn không bởi vì đột nhiên xuất hiện kinh hỉ mà thất thố, trong lòng nhiều thêm một tia thưởng thức, người thông minh, tóm lại là có thể trưởng thành càng nhanh, sống càng tốt hơn.
Mà lại. . . Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, quang hệ vừa mới nãy, so với Fell trước đó kiểm tra, càng thêm chói lóa mắt. mức giới hạn cao nhất của thủy tinh cầu là cấp S, lại hướng lên, liền muốn dùng những phương pháp khác kiểm tra.
Dòng người vẫn còn tiếp tục đi lên phía trước, nhưng mỗi một người kiểm tra hoàn tất, đều không có rời đi, dùng ánh mắt ẩn hiện đánh giá Tô Nhược, trước đó giễu cợt, cũng không ai dám quang minh chính đại nói tiếp. Tô Nhược thế đứng thẳng tắp, như tường vi trắng bên trong cuồng phong.
Cô hỏi hệ thống: “Đây là có chuyện gì?”
520: ” Lực thân cận nguyên tố, là căn cứ linh hồn của con người đến phán định, ngài sau khi xuyên việt, một lần nữa kiểm tra, tự nhiên cùng nguyên chủ khác biệt.”
“Linh hồn của ta cường đại như vậy? Trực tiếp chính là cấp S.”
“Túc chủ, mỗi lần xuyên qua, đều sẽ tăng cường linh hồn ngài.” Hệ thống giải thích.
Tô Nhược: “Đã hiểu.” Viện trưởng đến rất nhanh, đây là một vị trung niên nhìn ước chừng ba mươi tuổi, khí chất nho nhã, ôn hòa hữu lễ, nghe xong lão đầu nói chuyện đã xảy ra, về sau hắn trêи dưới đánh giá Tô Nhược một vòng, gật đầu cười: “Vậy ngươi đi theo ta đi.”
Bọn hắn cần Yuyi Calder làm kiểm tra một lần nữa, chuẩn xác hơn cái chủng loại kia.
“Được rồi.” Thẳng đến thân ảnh Tô Nhược hoàn toàn biến mất, trong đám người một mực đè nén tiếng thảo luận, rốt cục bạo phát. “Yuyi là cấp S, còn là Quang Minh Hệ, ngươi nói. . .” Tiểu cô nương hướng trước đó nhả rãnh Tô Nhược nháy mắt ra hiệu bạn tốt, “. . . Fell có thể hay không giận điên lên, tự cho là nhặt được ngọc trai, trêи thực tế ném đi châu báu quý giá.”
“Trời ạ, đây là đương nhiên.”
“Linguo. Price sẽ sẽ không trở thành vị hôn thê bị ném bỏ lần thứ hai? Ha ha ha.” . . . . . . Tiếng thảo luận không dứt bên tai, Fell thất hồn lạc phách đứng ở trong đám người, trêи mặt anh tuấn mang theo ưu thương khó mà che giấu, người chung quanh xem kịch vui mười phần thỏa mãn, nhưng lúc ánh mắt của bọn hắn rơi xuống trêи người nhân vật chính Linguo, vẫn không khỏi khẽ giật mình.
Thiếu nữ tròng mắt màu xanh ngọc bích, váy màu lam đơn giản lại không mất khí chất cao quý, làm cho người khác không thể xâm phạm. Giống như hoàn toàn không có nhận được ảnh hưởng trước đó.
“Thu liễm nét mặt của ngươi một chút, hoặc là nói, ngươi muốn trở thành trò cười cho mọi người?” Linguo thấp giọng nhắc nhở.
Fell mím chặt môi: “Thật có lỗi.”
“Phải hối hận, bi thống, xin ngầm để cho người kế tiếp đi.”
“Ta biết.” Fell thu liễm bi thương, kéo tay vị hôn thê mới trước đó đính hôn không lâu, lại lọt vào trong mắt mọi người.
Có lẽ là ảnh hưởng của Tô Nhược trước đó vẫn còn, mọi người thấy cảnh Fell kiểm tra, cũng không như trong tưởng tượng nhiệt huyết sôi trào, thậm chí có một hai con em quý tộc không sợ phiền phức hoàn khố, trực tiếp lẩm bẩm nói không có lóe sáng như Tô Nhược.
Nếu không phải ngại phong độ quý tộc, Fell thật muốn rống to, đối phương là ma pháp hệ quang, hắn là hệ thủy, có thể giống nhau sao? Tô Nhược đi theo bước chân viện trưởng, đi tới một đại sảnh vòm kiểu Châu Âu, xuyên qua đám người đang bận rộn, lại tiến vào phòng khách bên cạnh, bên trong có mấy vị ma pháp sư mặc áo bào trắng, không biết đang làm những gì.
“Karl, đem ma pháp cầu của ngươi lấy ra.” Viện trưởng đột nhiên nói chuyện đem mấy người ở đây giật nảy mình, vị ở chính giữa kia lúc ấy đang cầm một lọ thuốc hướng xuống nhỏ giọt, tay run một cái, nửa cái lọ thuộc xanh biếc đều đổ xuống mặt khác nào thanh thủy trong chất lỏng(?), một trận sương mù bay qua, mùi hôi thối tràn ngập, ‘Thanh thủy’ nguyên bản trong nháy mắt đục ngầu, vừa nhìn liền biết là bỏ đi.
“A a a a! ! ! Ngươi đột nhiên tới làm cái gì? Ta làm thuốc an thần một ngày một đêm a a! !”
Viện trưởng: “. . .” Lão đầu tử rất sụp đổ.
Học đồ dược sư mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không có ý định dính vào.
Chờ đợi hai vị lão sư: “. . .” Một hồi náo loạn về sau, ở trong ánh mắt run rẩy Tô Nhược, viện trưởng vuốt lên tóc bị kéo loạn, ho khan hai tiếng, ý đồ tìm về tôn nghiêm của mình: “Được rồi, cùng lắm thì ta bồi ngươi một cây thuốc an thần cao cấp.”
“Thành giao.”
Viện trưởng: “. . .”
Hắn đưa tay ra nói: