Thì Dật thân làm một ca sĩ túc trực trong quán net, ngày bình thường dù cho không chú ý, cũng khó tránh khỏi từ trong miệng người xung quanh nghe được mấy chuyện của người nổi tiếng trêи mạng (võng hồng). Tô Nhược mượn cơ hội Thì Dật đang hot, sau khi được hắn cho phép, ngay lập tức liên hệ một trang web phát sóng trực tiếp, trao đổi tốt tiền quảng cáo, liền để Thì Dật phát Weibo ra ngoài, biểu thị đúng tám giờ tối phát trực tiếp.
“Tôi phải quay trực tiếp bao lâu?” Thì Dật nhếch khóe môi, cặp mắt đào hoa tràn đầy bực bội.
“Ngô.” Tô Nhược một tay chống cằm, suy nghĩ trong chốc lát, “Ít nhất phải có một tiếng đi.”
Thì Dật: “… Một tiếng ?” Lúc hắn nói lời này, còn kém không đem mấy chữ ‘Cô giết tôi đi’ viết lên mặt, dưới ánh mắt tò mò của Tô Nhược, hắn mới ấp a ấp úng nói: “Thời gian dài như vậy, tôi phải… Nói cái gì mới được a?”
Tô Nhược nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng nhiên nảy ra ý gì đó, nụ cười xán lạn: “Ca hát thế nào? Nếu như hát tốt, nói không chừng công ty rất nhanh có thể nhìn thấy tài năng của cậu, sau đó cho cậu ra đĩa nhạc nha.” Tô Nhược thấy biểu lộ Thì Dật đột nhiên sáng lên, trong mắt tựa hồ có lưu quang xẹt qua, lộ ra thập phần hưng phấn, hoàn toàn không còn bực bội trước đó.
“Tôi đi lấy ghita.”
“Cậu muốn hát ca khúc tự sáng tác sao?”
“Ân.”
Tô Nhược nói: “Cậu sáng tác tất cả được nhiều ít, có thê3 hát bao lâu?”
“Sáng tác…” Hắn ngửa đầu, dùng lực nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là từ bỏ, “Dù sao… Rất nhiều rất nhiều, bất luận chất lượng, hát một tiếng cũng hát không hết.” Dứt lời, hắn nhìn cô biểu tình có chút mộng bức, gọn gàng mà linh hoạt kéo giá sách bàn máy tính ra, bên trong chất một đống lớn nhạc phổ, còn có một số phối âm đĩa CD. Thấy những vật này, Thì Dật ánh mắt phức tạp, có chút thương cảm.
“Lúc tôi còn rất nhỏ, đã thích âm nhạc, từ nhỏ đi theo lão sư học dương cầm, về sau vừa học đàn violon, ghita là lúc tôi du học ở nước ngoài, đi theo bạn bè chơi mới tiếp xúc. Đại khái là thiên phú của tôi quả thật không tệ, rất nhanh lên tay.” Hắn tựa hồ lâm vào một loại hồi ức nào đó, bắt đầu nói.
“Về sau, chúng ta cùng một chỗ thành lập ban nhạc, bắt đầu chơi nhạc. Chỉ tiếc được như vậy hai năm, sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người có chuyện khác, ban nhạc cứ như vậy giải tán.”
Tô Nhược nghe, đặc biệt nhớ vỗ bờ vai của hắn, nói cho hắn biết người thiết đã sập cậu biết không? (chịu)
“Nhưng so với làm việc, tôi quả nhiên vẫn muốn ca hát a.” Thì Dật nhún vai, “Tôi cũng không biết vì cái gì, đối với ngồi trong phòng làm việc, vây ở một chỗ nho nhỏ, nhất định phải gánh vác trách nhiệm, cảm thấy… Mười phần chán ghét.”
Cảm giác giống như… Đã từng bởi vì có cũng được mà không có cũng không sao, giống như đã bỏ qua chuyện rất quan trọng. Từ lúc còn rất nhỏ, chẳng biết lúc nào ác mộng bắt đầu dây dưa, rõ ràng sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ. Nhưng vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu, trái tim giống như muốn nhảy ra, đầu cũng đau.
Hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ được. Về sau theo tuổi tác phát triển, sau khi tỉnh lại, ngẫu nhiên có thể nhớ lại một chút đoạn ngắn mơ hồ. Bầu trời xanh thẳm, ánh trăng trong sáng, tuyết trắng trải khắp nơi, trong đình viện xa hoa kiểu dáng châu Âu, áo choàng màu đen lẳng lặng nằm tuyết trêи, vẫn còn hơi âm từ cơ thể người, giống như chủ nhân của nó chỉ vừa rời đi, chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Thì Dật đối với khung cảnh này sinh ra hiếu kì. Vì