"Chỉ có bạn trai mới được quan tâm em thôi.
"
Nghe câu nói quen thuộc vang lên bên tai, Lục Nam Châu nhất thời ngẩn ngơ.
Đây là câu anh từng nói với Diệp Nhiên.
Anh cũng không biết mình để người kia trong lòng từ lúc nào, đến khi sực tỉnh thì hình bóng ấy đã sớm in sâu vào đáy mắt.
Anh thích ngắm cậu ngồi vẽ tranh bên hồ, thích dáng vẻ nghiêm túc của cậu khi phác họa đường nét, thích nghe cậu gọi đi gọi lại "Lục Nam Châu"! !
Thanh âm kia như hòn đá rơi xuống hồ làm gợn sóng loang rộng trong tim anh.
Khi không gặp được người, anh sẽ ra sân tập chạy bộ, như thể chạy mệt nhoài thì nỗi nhớ sẽ không còn sâu đậm nữa.
Chẳng ai biết mùa hè năm đó Lục Nam Châu đã chạy trên sân tập bao nhiêu vòng.
Lúc đó anh rất thích trời mưa vì Diệp Nhiên luôn quên mang dù, tiếng sấm vừa vang lên thì lập tức chạy đi đưa dù cho người ta.
Một lần anh chạy đến trong mưa làm nửa bả vai ướt đẫm, rốt cuộc Diệp Nhiên nhịn không được nói: "Sau này cậu đừng tới đưa dù nữa.
"
Lục Nam Châu thắc mắc: "Sao thế?"
Diệp Nhiên nhìn bả vai ướt sũng của anh: "Ướt rồi kìa.
"
Lục Nam Châu quay đầu nhìn rồi cười nói: "Không sao, lúc nãy gió thổi hơi mạnh nên dù không che hết thôi.
"
"Tớ có thể đợi mưa tạnh rồi về mà," Diệp Nhiên vẫn nói, "Cậu đừng tới nữa.
"
Lục Nam Châu nhìn cậu rồi đột nhiên tiến tới gần: "Cậu nói tớ phải nghe theo à?"
Diệp Nhiên sững sờ, "Cậu! ! "
"Chỉ có bạn trai mới được quan tâm tớ thôi," Lục Nam Châu nói mà không biết xấu hổ, "Quan tâm tớ thì phải làm bạn trai của tớ.
"
Mặt Diệp Nhiên đỏ lên, buồn bực nói: "Ai thèm quan tâm cậu chứ?"
Lục Nam Châu: "Chứ không phải cậu bảo tớ đừng tới nữa à?"
"Tớ! ! Tớ chỉ! ! " Diệp Nhiên nói không lại anh nên định đi thẳng ra ngoài trời mưa.
"Khoan đã," Lục Nam Châu vội vàng cầm dù đuổi theo, cười đùa tí tửng nói, "Có phải cậu sợ tớ dầm mưa bị cảm không?"
Diệp Nhiên: "Không phải.
"
Lục Nam Châu: "Không sao, tớ khỏe lắm, lúc nhỏ chạy dưới mưa hoài ấy mà.
"
Diệp Nhiên: "Sao phải chạy dưới mưa?"
"Vui lắm," Lục Nam Châu nói, "Nhưng lần nào ướt sũng về nhà cũng bị mẹ tớ rượt đánh hết.
"
Diệp Nhiên dừng chân lại, không nói gì.
Lục Nam Châu cũng ngừng lại hỏi: "Sao thế?"
Diệp Nhiên lắc đầu rồi lại tiếp tục đi tới phía trước.
Mưa rơi tầm tã, trời âm u xám xịt, trên đường đi Diệp Nhiên không nói lời nào.
Mãi sau này Lục Nam Châu mới biết từ lúc còn bé xíu Diệp Nhiên đã không có mẹ, cậu chưa từng nghe mẹ càm ràm, càng chưa từng bị mẹ rượt đánh, ngay cả chút ký ức ít ỏi cũng dần phai nhạt.
Từ này đối với cậu mà nói quá mức xa lạ.
Thỉnh thoảng đi đường thấy mấy đứa trẻ chạy lung tung bị mẹ lôi đi mắng mỏ, cậu lại tự hỏi bị mẹ mắng là cảm giác gì?
"Cậu theo tớ về nhà là biết ngay ấy mà," lúc đó Lục Nam Châu cười bảo cậu, "Mẹ tớ nói nhiều lắm, bà ấy mà gặp cậu thì có thể nói từ sáng đến khuya cơ.
"
Nhưng Lục Nam Châu đâu ngờ cuối