Diệp Nguyên Tùng quấn chăn nằm trên giường hắt hơi mấy cái thật mạnh, "Hắt xì! Hắt xì! ! "
Diệp Nhiên yên lặng quấn chăn cho ông chặt hơn.
Lục Nam Châu nấu nước gừng, Diệp Nguyên Tùng uống mấy ngụm, vẫn cảm thấy quá mất mặt nên trùm chăn đuổi người ra ngoài.
Cái chỗ chết tiệt này khắc mình chứ gì?! Diệp Nguyên Tùng căm tức nghĩ, nếu không phải lúc nãy tài xế bị mù đường thì ông đã về thẳng khách sạn chứ tội gì để thằng nhóc họ Lục kia chế giễu?!
Diệp Nhiên đóng cửa cho ông, nhớ ra điểm tâm vẫn chưa ăn nên lại mở cửa hỏi: "Ăn sáng không ạ?"
Diệp Nguyên Tùng: "Không ăn!"
Diệp Nhiên đành phải đóng kín cửa --- Thôi chờ ông bình tĩnh lại rồi gọi ông ra ăn vậy.
Lục Nam Châu đã nấu cháo xong, Diệp Nhiên đi tới xem mới phát hiện là cháo rau.
Diệp Nhiên: "! ! "
Lục Nam Châu: "Không được kén ăn.
"
Diệp Nhiên buồn buồn ngồi xuống húp cháo, ôm chút hy vọng hỏi: "Chừng nào mới hết ăn rau vậy?"
Lục Nam Châu: "Không có chừng nào hết.
"
Diệp Nhiên: "Lục Nam Châu! ! "
Lục Nam Châu: "Ăn mau lên, không được hỏi.
"
"Hôm qua còn nói không quấy rầy em," Diệp Nhiên lẩm bẩm, "Giờ hỏi cũng không cho nữa.
"
"Anh nói lúc nào! ! " Lục Nam Châu dừng lại rồi giật mình hỏi, "Tối qua em giả bộ ngủ à?!"
Diệp Nhiên vội vàng cúi đầu húp cháo, "Đâu có, bị hai người đánh thức đấy chứ.
"
Lục Nam Châu: "Vậy sao lúc anh gọi em không ừ hử gì hết vậy?"
Diệp Nhiên: "Chắc em lại ngủ thiếp đi ấy mà.
"
Lục Nam Châu: "Em! ! "
Lúc này ngoài cổng chợt vang lên tiếng xe hơi.
Ai thế nhỉ? Lục Nam Châu ra ngoài thấy tài xế của Diệp Nguyên Tùng quay lại.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì thấy Diệp Nguyên Tùng xụ mặt đi ra, vờ như thuận miệng nói: "Tôi có việc phải về khách sạn trước đây.
"
Lục Nam Châu, Diệp Nhiên: "! ! " Chẳng lẽ thấy mất mặt quá nên không ở tiếp được sao?
Diệp Nhiên: "Thật ra cũng không mất mặt lắm đâu! ! "
Cậu còn chưa nói hết thì Diệp Nguyên Tùng đã tức giận nói: "Ai mất mặt?! Cha bận việc nên mới đi thôi! Làm xong sẽ về ngay!"
Diệp Nhiên: "! ! Vâng, đi thong thả.
"
Diệp Nguyên Tùng đen mặt, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Nam Châu dõi theo chiếc xe chạy xa rồi cảm thán: "Cha em! ! nóng nảy thật đấy.
"
"Ông ấy sĩ diện nhất mà," Diệp Nhiên hờ hững nói, "Không gì quan trọng bằng thể diện của ông ấy cả.
"
Lục Nam Châu nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Kể cả em à?"
Diệp Nhiên khẽ giật mình, rũ mắt nói: "Em không biết nữa.
"
Lục Nam Châu im lặng một lát rồi đưa tay xoa đầu cậu: "Mau ăn cháo đi, ăn xong thì cho gà ăn.
"
Diệp Nhiên theo anh về bàn, nhẹ giọng hỏi: "Sao giờ anh không hỏi nữa?"
Lục Nam Châu: "Hỏi thì em sẽ nói sao?"
"Em! ! " Diệp Nhiên há miệng, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu, "Lục Nam Châu, xin lỗi.
"
Cậu nói: "Em đã hứa với cha em sẽ không nói rồi.
"
Lục Nam