"Nhưng......" Sắc mặt Diệp Nhiên vẫn tái nhợt như còn chìm trong ác mộng, "Bật đèn cũng vẫn sợ."
Lục Nam Châu nhíu chặt mày, "Thế phải làm sao?"
Diệp Nhiên yên lặng nhích sang một bên, sau đó nhìn chỗ trống bên cạnh rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục Nam Châu.
Lục Nam Châu: "......"
Anh im lặng hồi lâu rồi quay người đi ra ngoài.
Diệp Nhiên thất vọng thu hồi ánh mắt, trong đêm yên tĩnh chậm chạp nắm chặt tấm chăn trên người.
Thời gian tựa như trôi qua rất chậm, ánh đèn chói lóa làm mắt cậu hơi cay.
Nhưng cậu không muốn tắt đèn mà lẳng lặng nhìn, thầm nghĩ hay là cứ vậy đến sáng đi, dù sao cũng chẳng ngủ được.
Cậu còn chưa nghĩ xong thì đã thấy Lục Nam Châu kéo một tấm nệm vào trải dưới đất, cầm theo gối và chăn mền quay lưng về phía cậu ngủ.
"Mau ngủ đi," giọng nói nghiêm nghị của Lục Nam Châu vang lên, "Đã bệnh mà còn giày vò thế nữa."
Diệp Nhiên kinh ngạc nhìn tóc gáy đen nhánh của anh, hồi lâu sau mới định thần lại.
Cậu khẽ ậm ừ, đáy mắt như lóe lên một tia sáng.
Sáng hôm sau, Lục Nam Châu mơ màng trở mình thì chợt đụng phải gì đó nóng hổi.
Mở mắt ra, anh thấy Diệp Nhiên đang rúc cạnh mình ngủ say sưa.
Lục Nam Châu: "......" Sao lại chạy xuống đây?!
Anh đang định ngồi dậy thì người bên cạnh như bị lạnh nên dụi đầu vào ngực anh, còn đưa tay ôm eo anh.
Lục Nam Châu khựng lại, sầm mặt hơn nửa ngày không nhúc nhích.
Hồi lâu sau anh mới hít một hơi thật sâu rồi kéo cánh tay trên bụng ra.
"Ừm?" Diệp Nhiên bị động tĩnh này đánh thức, chậm chạp mở mắt ra nhìn người gần trong gang tấc, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Lục Nam Châu lạnh mặt hỏi: "Sao cậu lại ngủ ở đây?"
Diệp Nhiên mở to mắt nói: "Chắc là......!bất cẩn rơi xuống ấy mà."
Cậu biết cách rơi quá nhỉ, khóe miệng Lục Nam Châu giật giật, sao không rơi xuống gầm giường đi?
"Cậu," anh nhìn lảng đi chỗ khác rồi nói một cách mất tự nhiên, "Lên giường ngủ đi."
Diệp Nhiên: "Hôm qua ngủ nhiều rồi, không ngủ nữa."
Lục Nam Châu: "......!Thế thì dậy đi."
Diệp Nhiên: "Anh không dậy à?"
Lục Nam Châu im lặng một lát rồi lại trở mình, "Không dậy, cậu không ngủ nhưng tôi muốn ngủ, cứ mặc kệ tôi."
Diệp Nhiên: "Vậy em cũng ngủ thêm lát nữa."
Lục Nam Châu: "Vậy cậu về giường ngủ đi."
"Em muốn ngủ ở đây," Diệp Nhiên nhỏ giọng nói, "Được không?"
Lục Nam Châu không nói gì, một lát sau đột nhiên kéo chăn trùm lên đầu cậu.
"Lục Nam Châu?" Diệp Nhiên mờ mịt kéo chăn xuống, Lục Nam Châu đã ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng ập cửa phòng tắm.
Diệp Nhiên: "......"
Diệp Nhiên ôm chăn ngồi thừ chốc lát rồi đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng dìu dịu lọt vào phòng.
Cậu đưa tay hứng ánh sáng vàng ấm áp kia, ngước mắt nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, xanh đến nỗi không thấy đâu là điểm cuối cùng.
Thời tiết đẹp thật, cậu nghĩ.
Một tiếng sau, Lục Nam Châu sửa soạn xong cầm chìa khóa xe nói với Diệp Nhiên đang ngồi cạnh bàn húp cháo: "Tôi tới trại gà đây, thuốc để ở đầu giường, cậu nhớ uống đấy."
Diệp Nhiên ngẩng lên nhìn anh, "Vậy chừng nào anh về?"
Lục Nam Châu: "Chắc trước buổi trưa."
Anh đi ra cửa rồi lại quay vào lấy giấy ghi chú trong ngăn kéo ra viết một dãy số đặt lên bàn, "Nếu không khỏe thì gọi điện cho tôi."
Nói xong không đợi người bên bàn đáp lại đã vội vàng đi ngay.
Mình chỉ sợ cậu ấy phát sốt càng ở lâu hơn thôi, anh bồn chồn nghĩ, hết bệnh sớm chừng nào thì đi sớm chừng ấy.
Tiểu Trương ở trại gà vừa cho gà ăn xong thì thấy Lục Nam Châu đến.
"Lục ca, anh tới rồi," hắn hóng hớt hỏi, "Ừm, bạn trai cũ của anh đi chưa?"
Lục Nam Châu thuận miệng nói: "Cậu ấy bị bệnh."
"Hả?" Tiểu Trương