Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn anh một hồi rồi lẩm bẩm: "Anh đúng là say thật rồi.
" Nếu không sao lại! ! nói ra lời này chứ? Có khi nào uống rượu giả không?
Lục Nam Châu nắm cằm cậu, ngón tay cọ xát bờ môi ướt át của cậu, chậm rãi nói: "Lúc đó anh đã tìm em rất lâu.
"
Diệp Nhiên khẽ giật mình, giây lát sau mới hiểu anh đang nói chuyện năm năm trước, "Lục Nam Châu! ! "
"Nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
" Lục Nam Châu nói tiếp, "Anh tức đến đau tim, mỗi ngày đều nghĩ chờ anh tìm được em nhất định phải chơi em liệt giường, để xem em còn dám chạy nữa không.
"
"Nhưng về sau! ! " Lục Nam Châu dừng một lát, trong cổ vẫn bốc lên mùi rượu, "Về sau anh không nghĩ vậy nữa.
"
Anh bóp cằm Diệp Nhiên mạnh hơn, "Nhưng nhiều đêm không ngủ được, anh vẫn tự hỏi sao bỗng dưng em không cần anh nữa?"
Mắt Diệp Nhiên cay cay, vội nói: "Không phải, đâu phải em không cần anh.
"
Lục Nam Châu: "Thật không?"
Diệp Nhiên thề thốt: "Thật mà.
"
Lục Nam Châu cúi đầu hôn cậu.
"Chính em tự trở về," Lục Nam Châu cắn cậu, hơi thở xen lẫn mùi rượu quấn quanh Diệp Nhiên, động tác càng thêm mạnh bạo, "Nếu em còn dám chạy thì anh sẽ! ! "
Anh ngừng nói rồi hung dữ đè người mạnh hơn, "Anh sẽ làm ngơ em thật đó!"
"Ưm!" Diệp Nhiên cảm thấy eo mình sắp gãy vụn, chỉ có thể ôm chặt cổ anh nói đứt quãng, "Không, không đi đâu! ! Không đi mà, anh nhẹ một chút! ! Ư! ! "
Hơi nước nóng hổi bay lên hòa với mồ hôi chảy xuống lưng Lục Nam Châu.
Lục Nam Châu chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng, nóng đến nỗi anh nhịn không được tiến vào sâu hơn, từ từ nghiền nát người trong ngực.
Diệp Nhiên chịu không nổi cắn anh, Lục Nam Châu ngậm môi cậu, nuốt hết mọi tiếng rên rỉ của cậu! !
Khi Lục Nam Châu bế người ra khỏi phòng tắm thì trời đã sắp sáng.
Diệp Nhiên chẳng còn chút sức lực nào, mệt mỏi rúc vào ngực Lục Nam Châu để mặc anh sấy tóc, chỉ chốc lát sau đã ngủ mê man.
Lục Nam Châu sấy tóc xong mới cẩn thận từng li từng tí nhét người vào chăn.
Diệp Nhiên nắm chăn dụi dụi, hình như đang thì thầm gì đó.
Lục Nam Châu chồm tới, nghe thấy cậu lí nhí: "Lục Nam Châu, xin lỗi! ! "
Lục Nam Châu rũ mắt im lặng một lát rồi vén chăn chui vào, kéo người vào lòng hôn lên đỉnh đầu một cái, "Ngốc.
"
Khi Lục Nam Châu thức giấc thì đã quá trưa.
Đêm qua Diệp Nhiên mệt gần chết nên vẫn chưa tỉnh.
Lục Nam Châu rón rén xuống giường, rửa mặt xong đi ra thấy Diệp Nhiên vẫn ngủ say sưa.
Anh mở điện thoại, thấy hơn hai mươi phút trước Trần Du nhắn tin cho mình.
Trần Du: "Tớ đang ăn cơm với đồng hương này, cậu muốn tới không? Nhân tiện gặp nhau luôn.
"
Lục Nam Châu nheo mắt --- Trần Du còn muốn làm mai cho mình nữa à?
Anh nghĩ ngợi rồi trả lời: "Cho tớ cách liên lạc với đồng hương của cậu đi.
"
Trần Du có vẻ hết sức kích động, lập tức trả lời, "Quả nhiên cậu có ý đồ với người ta đúng không?!"
Lục Nam Châu: "! ! "
Lục Nam Châu: "Đâu có.
"
Trần Du: "Không có mà cậu xin cách liên lạc với người ta làm gì? Đồ vịt chết mạnh miệng.
"
Lục Nam Châu: "Bớt nói nhảm đi, có cho không thì bảo?"
Trần Du gửi sang một nick Wechat, còn nói thêm: "Bố vất vả vì con lắm đấy con ạ.
"
Lục Nam Châu không thèm đếm xỉa tới hắn mà chỉ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của