"Nói nhảm gì thế?" Lục Nam Châu nheo mắt lại, "Ai là thế thân hả?"
Trần Du nhìn Diệp Nhiên rồi lại nhìn Lục Nam Châu, "Vậy cậu ta! ! "
Diệp Nhiên lúng túng chào hắn, "Trần Du, lâu rồi không gặp.
"
Trần Du sửng sốt mấy giây rồi đột ngột kéo Lục Nam Châu sang một bên, kinh ngạc hỏi thầm: "Bạn trai cũ của cậu về rồi à?!"
"Đâu phải bạn trai cũ," Lục Nam Châu đáp, "Tụi tớ làm lành rồi.
"
Trần Du trợn mắt, "Óc cậu bị chó ăn rồi hả?!"
Lục Nam Châu: "! ! Nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Sao cậu chẳng chịu nhớ lâu gì hết vậy?!" Trần Du cả giận, "Cậu quên lúc trước cậu ta âm thầm bỏ đi thế nào rồi à?!"
Lục Nam Châu giải thích: "Cậu ấy đâu cố ý.
"
"Không cố ý gì hả?" Trần Du hoàn toàn không tin, "Không cố ý mà bỏ đi nhiều năm vậy sao?"
"Đâu phải cậu ấy muốn đi," Lục Nam Châu cũng chẳng biết nói thế nào với hắn, "Mấy năm qua cậu ấy! ! "
Thấy anh nói nửa chừng lại quay đầu nhìn Diệp Nhiên, Trần Du cứ tưởng anh bị sắc đẹp mê hoặc làm đầu óc mụ mẫm, "Cậu ta không muốn đi, chẳng lẽ còn có thể bị người khác bắt đi hay sao? Cậu không sợ bị lừa nữa à?!"
Lục Nam Châu: "Cậu ấy nói sẽ không đi nữa.
"
Trần Du: "Cậu ta nói thì cậu tin ngay à? Năm đó là ai không tìm thấy người, nửa đêm khóc bù lu bù loa ở ký túc xá hả! ! "
Hắn còn chưa nói hết thì đã bị Lục Nam Châu kẹp cổ bịt miệng lại, "Đừng nói nữa.
" Lỡ Diệp Nhiên nghe thấy thì sao?
Trần Du: "Ư ư ư!" Cậu buông tay ra đi!
Lục Nam Châu im lặng một hồi mới nói: "Mấy năm nay cậu ấy gặp rất nhiều chuyện, cũng sống không tốt! ! "
Anh nhìn Diệp Nhiên đang do dự chờ mình cách đó không xa, "Có một số chuyện tớ vẫn chưa rõ lắm, nhưng cậu ấy đã về rồi, khó khăn lắm mới trở về! ! Tớ không thể không tin cậu ấy được.
"
Trần Du khựng lại rồi hùng hổ đẩy anh ra, "Buông ra, bạn trai cũ của cậu đang nhìn kìa.
"
Lục Nam Châu: "Là bạn trai chứ.
"
"Thôi, cậu vui là được rồi," Trần Du thở dài nói, "Tớ cũng lười quản cậu.
"
Lục Nam Châu vỗ vai hắn một cái, "Yên tâm đi, sẽ không như năm đó nữa đâu.
"
Tâm tình Trần Du phức tạp, không nói thêm gì nữa.
Hắn vốn là người ngoài, không ở trong cuộc nên khó lòng nhận xét.
Hắn quay đầu chào Diệp Nhiên rồi đi trước.
Hắn đi vài bước rồi ngoái đầu lại, thấy Lục Nam Châu nắm chặt tay Diệp Nhiên, cười y hệt tên ngốc, vừa nói gì đó vừa đi tới phòng trưng bày.
Về là tốt rồi, Trần Du nghĩ, không uổng công tên ngốc Lục Nam Châu này nhớ nhung nhiều năm như vậy.
Đợi được người trong lòng trở về cũng rất tốt.
Diệp Nhiên bước vào phòng trưng bày, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cậu kéo Lục Nam Châu nói bức tranh kia sặc sỡ quá, hệt như đứa trẻ ăn kẹo vậy.
Lục Nam Châu nhìn cậu mà tim mềm nhũn --- Nhiên Nhiên của anh lẽ ra phải