Sau khi cùng ăn bữa tối, hai người đi dạo một lát, Quách Vị giống trước đó vài ngày đưa Nguyễn Diệc Vân về tận ký túc xá.
Tới gần khu ký túc xá Omega, trong lòng hai người tràn đầy cảm giác luyến tiếc.
Trường học có quy định, ký túc xá không cho phép người khác giới tùy tiện ra vào.
Nhưng chân chính nghiêm túc chấp hành, cũng chỉ có ký túc xá Omega, đặc biệt là tới buổi tối, Alpha hay Beta cũng như nhau sẽ bị chặn lại ở trước cổng.
Nguyễn Diệc Vân nghĩ ra một chủ ý ngốc nghếch: "Em đi theo anh, chúng ta cùng nhau vào trong, không nhất định là sẽ bị phát hiện đâu."
Ngụ ý, hình như là nói ngoại hình cậu có chút giống với Omega, giáo viên quản lý dù nhìn thấy cũng chưa chắc là phân biệt được.
Quách Vị không vui: "Không tốt lắm đâu, em vừa nhìn đã thấy là một Beta mà!"
Cậu nói, còn cố tình mà ngẩng đầu ưỡn ngực, ý đồ làm mình có vẻ trông cao lớn hơn một chút.
Nguyễn Diệc Vân cười gập cả người xuống phía dưới, nói: "Ừ, cũng có thể."
"Hơn nữa, đã trễ thế này, ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của anh cũng không tốt," Quách Vị nói, "Không thể mang thêm phiền toái tới cho người khác."
"Không đâu, anh không có bạn cùng phòng," Nguyễn Diệc Vân nói, "Trước kia chưa có nói qua với em sao? Anh một mình ở một phòng đơn."
Anh nói xong xoay người chỉ chỉ: "Anh ở tòa nhà phía xa xa đằng sau kia kìa."
Quách Vị kinh ngạc cực kỳ: "Vì sao vậy?"
"Thân thể anh không tốt, ở cùng người khác có khả năng sẽ ảnh hưởng tới người ta, cho nên xin riêng," Nguyễn Diệc Vân nói, "Em trộm đi vào, sẽ không có người phát hiện ra đâu."
Quách Vị chỉ nghe vào đầu nửa câu trước: "Thân thể của anh như thế nào hả?"
Nguyễn Diệc Vân chần chờ một chút, dời đi tầm mắt: "Phương diện Pheromone có vấn đề, không ảnh hưởng tới sức khỏe, ngày thường uống thuốc khống chế so với người bình thường không có gì khác nhau."
Quách Vị vẫn thực lo lắng: "Là có vấn đề ở chỗ nào?"
"Như thế nào, em để ý à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
"Đương nhiên là để ý chứ," Quách Vị vẻ mặt nghiêm túc, "Đột nhiên nghe anh nói thân thể không tốt như thế, sao có thể không quan tâm, em đương nhiên sẽ lo lắng!"
Nguyễn Diệc Vân cười nghiêng người tới, hôn hôn ở trên má cậu: "Không có việc gì, cụ thể thế nào về sau có cơ hội anh sẽ từ từ nói với em."
Quách Vị cau mày gật gật đầu.
"Thật sự không muốn thử à?" Nguyễn Diệc Vân nhìn lướt qua ký túc xá phía sau, "Có lẽ có thể đi vào đó."
Quách Vị mặt hơi nong nóng: "Không có bạn cùng phòng......!thì càng không tốt, muộn tới như vậy rồi."
"Không tốt chỗ nào," Nguyễn Diệc Vân hỏi, "Em suy nghĩ cái gì vậy?"
Quách Vị lắc đầu: "Em về trước."
Cậu đang muốn xoay người, bị Nguyễn Diệc Vân nắm cổ tay kéo lại một cái.
Nguyễn Diệc Vân hướng về phía cậu hơi hơi nâng cằm lên, than thở nói: "Sao lại thế này chứ, chuyện quan trọng như vậy mà em có thể quên sao?"
Giọng điệu của anh rõ ràng có ý làm nũng, sau khi nói xong môi hơi chu về phía trước, không thể nghi ngờ gì nữa là đòi hôn hôn.
Quách Vị ngầm hiểu, ngây ngốc cười một tiếng, lập tức nghiêng người qua hôn anh một cái.
Đây là chuyện cậu thật sự đã vô cùng thành thạo.
Dừng lại ngắn ngủi trong hai ba giây, đang lúc cậu hơi lùi về phía sau, Nguyễn Diệc Vân hơi hơi mở miệng ra, thò ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà đụng chạm một chút bờ môi của cậu.
Quách Vị sửng sốt.
Cậu lùi về vị trí cũ, ngơ ngác mà nhìn Nguyễn Diệc Vân.
Trên môi cậu lưu lại chút cảm xúc mãnh liệt.
Ban đầu còn nóng, đứng một lúc trong gió đêm rất nhanh lại trở nên có chút lạnh.
Một lát sau, cậu nhẹ nhàng mà liếm liếm miệng mình.
Bọn họ ở góc tường yên tĩnh cách khu ký túc xá không xa lặng lẽ nhìn đối phương, không ai nói một lời.
Quách Vị có thể cảm nhận được trái tim chính mình đập dần dần trở nên càng kịch liệt.
Cùng với nhịp đập trái tim, một ít cảm giác chờ mong cùng xúc động ở trong ngực cậu dần dần lan tỏa.
Khi cậu hít sâu một hơi, thử thăm dò một lần nữa tới gần.
Nguyễn Diệc Vân nở nụ cười hàm chứa sự dịu dàng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Sau đó bọn họ trao nhau một nụ hôn khác, so với vừa nãy hoàn toàn bất đồng, mang theo chút ngượng ngùng, nhiệt tình lại còn có chút cẩn thận.
Ban đêm gió thổi nhẹ một phút cũng trở nên ẩm ướt.
ngôn tình tổng tài
"......!Cái này cũng có chút khó." Quách Vị sau khi tách ra nhỏ giọng nói với Nguyễn Diệc Vân.
"Vậy thì luyện tập nhiều vào." Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị gật đầu: "Được."
Sau khi trải qua thực hành chán chê, Quách Vị vừa đi vừa sờ sờ vào miệng suốt cả quãng đường trở lại phòng ký túc xá, tới khi trở về đến nơi đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Cậu rón rén nhẹ bước chân, khi đẩy cửa còn hát ca, sững sờ khi thấy rõ bạn cùng phòng đang phóng ra những ánh mắt cổ quái, lập tức sửng sốt.
"......!Lại làm sao đây?" Cậu cảnh giác hỏi.
Kim lão đại vốn dĩ ngồi ở trước bàn, thấy cậu vào phòng lập tức đứng dậy: "Chú hôm nay cùng tên Trần Nhất kia ở cổng trường làm gì hả?"
Quách Vị mờ mịt: "Làm gì là làm cái gì? Các chú lại nghe thấy cái gì vậy?"
Diễn đàn trường học mấy ngày nay cực kỳ yên ắng, một khi có đĩa dưa về Quách Vị cùng Nguyễn Diệc Vân đăng lên sẽ bị admin khóa lại, hoàn toàn không thể bình luận được nữa.
Nhưng ngoại trừ diễn đàn chính thống, trong trường học còn có không ít diễn đàn tự phát.
Trong đó có một trang gọi là "Confession", giống như đài phát thanh thời đại 4.0, tiếp nhận những bài viết từ các bạn học trong trường.
Nhìn tên đoán nghĩa, lúc ban đầu chỉ nhận được một chút những bài đăng tâm sự tuổi hồng rồi tới mấy bài đăng thổ lộ tình cảm, thời gian lâu dần, lượt theo dõi càng ngày càng nhiều, bài đăng cũng trở nên càng ngày càng phong phú, hoa hoè hoa sói cái gì cũng có, thành cái nồi lẩu thập cẩm.
Truyện chỉ được đăng ở wordpress và wattpad tên meo40cm vui lòng tìm đọc hàng chính chủ để ủng hộ mình.
Quách Vị xưa nay chậm chạp ngờ nghệch, đối với những chuyện này luôn luôn không có hiểu biết, bây giờ lần đầu tiên trải nghiệm, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Từ giữa trưa hôm nay bắt đầu, "Confession" liên tục đăng lên ba bài viết liên quan tới cậu, nhưng đều là ẩn danh.
Bài đăng đầu ngoại trừ văn bản còn kèm theo ba tấm ảnh chụp.
Bức ảnh thứ nhất, Trần Nhất dựa vào bên xe máy hơi hơi cúi đầu, Nguyễn Diệc Vân đứng ở trước mặt, đầu hơi ngẩng cùng hắn nói chuyện, cách bọn họ xa hơn một chút chút là Quách Vị đang sững sờ đứng gãi gãi đầu.
Bức ảnh thứ hai, Trần Nhất vẫn đứng ở chỗ cũ, buông tay xuống miệng mấp máy hình như lớn tiếng nói cái gì đó, ở một góc khác bức ảnh Quách Vị đứng xa xa quay lưng về phía hắn, đang bị người nào đó ở ngoài ảnh lôi kéo đi.
Bức ảnh cực kỳ mờ ảo, nội dung lại đặc biệt kích thích.
Phía xa xa, hai người đứng ở ven đường tay nắm tay, mặt đối mặt, rõ ràng là ở hôn môi.
Tuy thấy không rõ khuôn mặt, nhưng tham khảo qua hai bức ảnh trước, cũng có thể từ quần áo trên người nhận ra là Quách Vị cùng Nguyễn Diệc Vân.
Người nọ nói, mình cùng bạn bè đi ngang qua cổng trường, trong lúc vô ý nhìn thấy ba người ở bên nhau, không khí nhìn cực kỳ cổ quái.
Không ngờ tới sau khi đứng từ xa chụp lén chưa được bao lâu, bọn họ tự