Khi gặp mặt Nguyễn Diệc Vân ở bên ngoài ký túc xá Omega thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.
Thời gian có thể ở cạnh nhau cũng không nhiều, nên hai người ngồi ở trên một chiếc ghế đá ven đường nhanh chóng xử lý xong bữa sáng.
Nguyễn Diệc Vân còn phải đi học.
Quách Vị tiết đầu trống, nên không gấp, có thể cùng Nguyễn Diệc Vân đi tới khu giảng đường.
“Anh ngày hôm qua mấy giờ đi ngủ, sao mà ba giờ sáng đã trả lời tin nhắn của em?” Quách Vị hỏi anh.
“Nửa đêm giật mình một cái liền tỉnh,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Trả lời xong tin nhắn thì anh lại ngủ tiếp.”
Quách Vị thoáng yên lòng.
“Em còn tưởng rằng anh là bởi vì ngủ không ngon, buổi sáng mới có thể ngủ quên ——” cậu nói đến một nửa, đột nhiên phóng đại âm lượng, “Cẩn thận!”
Cậu lớn tiếng nhắc nhở đồng thời nhanh chóng vươn tay ra, kéo lại Nguyễn Diệc Vân chuẩn bị đụng trúng đèn đường.
Hai bên đường đèn trang trí cứ cách nhau năm, sáu mét thì có một cái, liền kề với hàng cây xanh, đồng loạt được treo cao, đỉnh chóp có hoa văn họa tiết trang trí.
Với chiều cao như của cậu cùng Nguyễn Diệc Vân, không cẩn thận đụng phải tất nhiên sẽ đụng trúng đầu, chỉ e rằng không dừng lại ở đâu không thôi.
Nguyễn Diệc Vân sau khi bị kéo lại sửng sốt một lát, mới hồi phục tinh thần.
“…… Cái này treo quá thấp, mà lại khuất tầm mắt, thật sự là tai hoạ ngầm.” Anh vừa né tránh đồng thời đối với Quách Vị than thở.
Quách Vị nghĩ nghĩ, thay đổi vị trí với anh.
“Trần Nhất đụng hỏng chính là nói tới cái thứ này,” Nguyễn Diệc Vân lại nói, “Anh đoán chừng cậu ta ngồi trên xe nên cũng không nhìn thấy.”
Anh nói xong, cúi đầu, hơi hơi hé miệng, như là muốn mạnh mẽ nhịn xuống ngáp một cái, hốc mắt lập tức lại trở nên ngập nước.
“Anh căn bản chưa có ngủ!” Quách Vị ngắt lời.
“Nhìn thấy tin nhắn của em, anh có chút cảm động, tâm trạng một hồi lâu mới bình phục,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Là do vui quá cho nên ngủ không được.”
Quách Vị nghĩ thầm, Nguyễn Diệc Vân mới vừa rồi rõ ràng nói trả lời xong thì liền ngủ tiếp mà.
Cậu không thể không nghi ngờ là bởi vì sợ người yêu lo lắng nên mới cố tình che giấu.
Cứ như vậy, hiện tại lời nói của anh, cũng trở nên có chút thiếu sức thuyết phục.
“Thật sự không có việc gì mà,” Nguyễn Diệc Vân nghiêng đầu đối với cậu mỉm cười, “Anh lát nữa lên lớp nằm bò một lát liền có thể lấy lại sức sống.”
Quách Vị nhìn cặp mắt vẫn còn mang theo hơi nước đang cười tới cong cong lên.
Cậu chủ động mà giữ chặt anh, ở trên má hôn hôn, rồi nghiêm túc dặn dò: “Hôm nay buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.” Nguyễn Diệc Vân gật đầu.
Chuyện yêu đương trừ bỏ hạnh phúc ngọt ngào, hóa ra sẽ còn có vướng bận quan tâm.
Chỉ là ngủ không đủ giấc thì không tinh thần, nhưng cũng chẳng tính là chuyện gì to tát.
Quách Vị thường xuyên vì đủ loại lý do mà thức đêm, ỷ vào tuổi trẻ cũng không để ý nhiều, vì rất nhanh là có thể khôi phục tinh lực.
Nhưng chuyện phát sinh ở trên người Nguyễn Diệc Vân, cậu tuy ý thức được chính mình là lo lắng quá độ, nhưng vẫn không khống chế được nỗi canh cánh trong lòng, không yên tâm.
Nguyễn Diệc Vân nói sẽ ở trong giờ học ngủ bù, cậu không dám phát gửi tin nhắn, sợ quấy rầy, chỉ có thể một mình miên man suy nghĩ, còn lên website mua sắm tìm tòi mấy loại tinh dầu nhẹ nhàng đang thịnh hành phù hợp với Omega có tác dụng an thần dễ ngủ.
Truyện chỉ được đăng ở wordpress và wattpad tên meo40cm vui lòng tìm đọc hàng chính chủ để ủng hộ mình.
Vương Đồng trốn học đi sang cơ sở khác tìm đối tượng hẹn hò của cậu ta, lớp học duy nhất buổi sáng nay cậu chỉ có thể đi một mình.
Tan học đang muốn chuẩn bị rời khỏi khu giảng đường, xa xa mà nhìn được một bóng dáng cực kỳ bắt mắt lại hơi quen thuộc đang thong thong đứng.
Trần Nhất đứng ở trên hành lang, nghiêng nửa người hướng vào phòng học, mặt đang tươi cười, đang cùng người bên trong nói chút gì đó.
Khi Quách Vị đến gần vài bước, lập tức liền nghe rõ.
“Em hứa ạ, giáo viên khác nói em còn có thể không nghe, thầy nói em khẳng định ghi tạc ở trong lòng.
Thật sự mà! Em như này còn chưa ngoan sao, em ở nhà một tháng, em nhớ nhất chính là thầy đó.
Thầy một chút cũng không nhớ em ạ?”
Quách Vị trong lòng tò mò, đi đến gần phía sau, hướng vào bên trong nhìn một chút.
Người cùng Trần Nhất đang nói chuyện cậu có biết, là một vị giáo sư già nổi tiếng nghiêm khắc.
Vị giáo sư sắc mặt nghiêm nghị, trong ánh mắt lại là hiện lên ý cười không thể che giấu, làm bộ làm tịch quát lớn nói: “Đồ lẻo mép, đừng đi theo tôi!”
“Nhìn xem này, ngay khi em vừa tới, tinh thần giáo sư Vương đã tốt lên trông thấy rồi đấy ạ,” Trần Nhất nói, “Xem ra về sau em dù không có lớp cũng sẽ cố gắng tìm thầy để nói chuyện thường xuyên hơn.”
“Cậu muốn gây chuyện đừng có mà tìm tôi!” Vị giáo sư lớn tuổi nói, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi……”
Quách Vị vẫn luôn nhìn hai người bọn họ, dĩ nhiên cũng khiến cho bọn họ chú ý.
Giáo sư không quen biết cậu, đối diện việc Quách Vị chủ động chào hỏi, ông cũng gật gật đầu coi như đáp lại.
“Đây là bạn của em, tới tìm em, có chút việc gấp,” Trần Nhất đánh gãy lời nói vị giáo sư, chỉ chỉ Quách Vị, “Giáo sư Vương em đi trước, lần sau tới tìm thầy uống trà ạ!”
Vị giáo sư già phất tay: “Đi đi! Đi đi!”
Quách Vị bị Trần Nhất túm cổ lôi một đường ra bên ngoài, cho đến rời đi rời khỏi tầm mắt giáo sư, cậu mới mờ mịt nói: “Này…… Tôi không phải tới tìm anh, tôi chỉ là đi ngang qua……”
“Tôi biết,” Trần Nhất nói, “Tôi sợ ông ấy nổi lên hứng thú thuyết giáo tôi tới thao thao bất tuyệt.
Tôi phải tìm cái cớ để trốn đi.”
Quách Vị nở nụ cười: “Vậy tôi đây thật là đúng lúc rồi.”
Hai người cùng rời khỏi khu giảng đường, Trần Nhất chủ động hỏi: “Cậu hiện tại muốn đi ăn cơm à?”
“Ừm,” Quách Vị gật đầu, “Còn anh? Muốn đi cùng không?”
“Có tiện không,” Trần Nhất cười chế nhạo, “Nếu là tôi có mắt như mù mà làm như vậy, em Nguyễn không được ghi hận tôi đâu đấy.
Tôi chịu không nổi cái miệng của cậu ta.”
“Anh ấy buổi chiều phải đi thực tập ngoài trường, không cùng tôi ăn cơm,” Quách Vị nói, “Hơn nữa…… Anh ấy có chỗ nào giống như anh phóng đại chứ.”
Nguyễn Diệc Vân tính tình tốt đến dọa người.
Quách Vị biết chính mình không tính quá khéo léo, thỉnh thoảng sẽ nói nói bậy, Nguyễn Diệc Vân cũng chưa từng so đo, còn luôn dịu dàng lại kiên nhẫn mà an