*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vân Phiên Phiên và Giang Thúy Thúy ngừng thở, bước nhanh đến giữa ruộng.
Ban nãy khi đi qua trường tư thục, hai người còn không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu vị công tử áo xanh kia.
Họ nín tới tận giữa ruộng mới dám thở phào.
Vân Phiên Phiên cảm khái nói: “Không ngờ ở đây còn có người đẹp tuyệt trần thế này.”
Cô cứ tưởng Tiêu Trường Uyên đã đẹp trai lắm rồi, không giờ trên thế gian còn có người đẹp không kém cạnh Tiêu Trường Uyên.
Nét đẹp của Tiêu Trường Uyên là sự tuấn mỹ lạnh nhạt như thần tiên, lạnh lùng cô độc, xa xôi không thể với tới.
Còn công tử áo xanh kia thì như tiên tử bước ra từ bức tranh thủy mặc vẽ cảnh núi sông, thanh nhã tuấn tú, trông rất phúc hậu và vô hại.
Giang Thúy Thúy thấy cô nói vậy, lập tức cảnh giác hơn: “Cô đã có Thạch Đầu đại ca rồi, không được tăm tia A Ngư ca ca nữa!”
Vân Phiên Phiên ngẩn người, cười khẽ: “Biết rồi biết rồi, tôi thèm vào mà tranh cướp A Ngư ca ca của cô nhé.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Thúy Thúy đột nhiên đỏ lựng lên: “Huynh ấy có phải của tôi đâu, cô chớ nói bừa.”
Vân Phiên Phiên cười cười, không đáp lại.
Hai người xuống ruộng bắp, bận rộn cả buổi sáng, bẻ được không ít bắp. Để cảm ơn Vân Phiên Phiên, Giang Thúy Thúy còn tặng cô 10 bắp ngô. Vân Phiên Phiên mừng vui rạo rực ôm bắp về nhà thì thấy bóng Tiêu Trường Uyên đứng ngoài cửa.
“Phu quân, sao hôm nay chàng về sớm thế?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên mím chặt, cả người âm u, khuôn mặt điển trai lạnh lùng, băng giá như cánh đồng hoang phủ đầy băng tuyết.
“Nàng đi đâu thế?”
Vân Phiên Phiên không để ý tới sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Trường Uyên, cô vui vẻ khoe đống bắp ngô mình ôm trong lòng với Tiêu Trường Uyên, biểu cảm rất lấy làm tự hào.
“Thiếp đi bẻ bắp giúp Thúy Thúy, phu quân chàng xem, chỗ này do thiếp bẻ hết đó!”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, nhìn đống bắp trong lòng cô, tiện đà nhíu cặp lông mày dài, bực bội nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nàng không lên núi với ta, mà lại đi bẻ bắp với Giang Thúy Thúy à?”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, nhận thấy vẻ bực dọc trong giọng chàng, bấy giờ cô mới muộn màng phát hiện: “Phu quân, chàng đang giận đấy à?”
Tiêu Trường Uyên lạnh giọng đáp.
“Nàng nói đi?”
Không phải chứ, còn ghen với cả Giang Thúy Thúy cơ à?
Suốt ngày ghen tuông giấm chúa thế này, sao anh không cưới miếng sủi cảo về chấm giấm cho hợp?
Vân Phiên Phiên bịa linh tinh: “Vốn thiếp cũng chẳng định đi bẻ bắp đâu, nhưng Thúy Thúy nhiệt tình quá, nằng nặc đòi thiếp đi chơi cùng. Cô ấy quấy quả thiếp mãi, thiếp mới miễn cưỡng xuống ruộng bẻ bắp với cô ấy đấy. Chàng xem, thiếp bẻ xong bắp là về ngay, chẳng ở lại lâu thêm tẹo nào đúng không. Thiếp không hề muốn dạo chơi với cô ấy đâu, thiếp chỉ muốn ở bên chồng thiếp thôi.”
Đành chịu vậy, chỉ có thể hi sinh Giang Thúy Thúy trước.
Vân Phiên Phiên cảm thấy Tiêu Trường Uyên lạnh lùng vô tình thế này, tất nhiên sẽ không đi cọ cãi với Giang Thúy Thúy.
Tiêu Trường Uyên nghe lý do của Vân Phiên Phiên, mím môi không nói gì.
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Về sau ngày nào thiếp cũng lên núi săn thú với phu quân nhé, phu quân đừng giận nữa được không?”
Làm sâu gạo thực sự nhàm chán quá, thuần dưỡng anh bạo quân vẫn thú vị hơn.
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, cái mặt đầy sương giá mới dịu đi một chút
“Sao đột nhiên nàng lại đổi ý?”
Vân Phiên Phiên đánh hơi được mùi, lập tức nói lời ngon tiếng ngọt: “Người ta bảo không gặp một ngày như cách ba Thu. Cả sáng nay thiếp không được thấy phu quân, tương đương với chúng mình đã không gặp nhau ba tháng ròng. Thiếp quả thực nhớ phu quân nhớ khổ nhớ sở, không cần lòng nổi nữa…”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, khuôn mặt điển trai lạnh lùng trắng muốt kia phủ một lớp hồng nhàn nhạt.
Chàng khẽ nhíu mày: “Nàng luôn ăn nói chẳng biết e lệ như thế sao?”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, cô cong mắt lên, lời ngon tiếng ngọt càng tuôn ra ào ào như không cần tiền: “Vốn lòng thiếp có e lệ đấy, nhưng thấy phu quân rồi, lòng thiếp chỉ còn ngọt ngào thôi, đâu còn chỗ để e lệ nữa.”
Tiêu Trường Uyên thật sự không chịu nổi viên đạn bọc đường của Vân Phiên Phiên, chàng tức tối sập cửa bỏ đi.
Bóng lưng thon dài đẹp đẽ kia có vẻ hơi sượng sùng.
Như đang chạy trối chết.
Vân Phiên Phiên nhìn thấy tấm lưng hoảng loạn hoang mang của chàng thì ôm bụng cười rõ lâu.
Ban đầu cô nói dối để hoàn thành nhiệm vụ.
Về sau những lời bịa đặt của cô là để lấp liếm, là vì mạng sống.
Mà bây giờ cô buông lời dối trá, hình như chỉ thuần túy là bởi cô thấy vui thú khi trêu Tiêu Trường Uyên.
Lượng thay đổi dẫn tới chất thay đổi.
Ông Hegel nói chẳng sai tẹo nào.
(Hegel: Hê-ghen, Georg Wilhelm Friedrich Hegel, là một nhà triết học người Đức, được coi là người sáng lập ra chủ nghĩa duy tâm Đức.)Vân Phiên Phiên đứng tại chỗ cảm thán về triết học một lát, rồi bỏ bắp ngô vào sọt.
Cô vào bếp vo sạch gạo, thái đồ ăn xong xuôi, sau đó ngồi trên nền gạch đá xanh trước cửa, đợi Tiêu Trường Uyên về.
Chịu thôi, cô vẫn không biết nhóm lửa, nên không nấu nổi cơm.
Đợi chừng một nén nhang, Tiêu Trường Uyên mới quay về nhà với cái mặt lạnh te sầm sì.
Chàng lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên, vẻ mặt hơi đề phòng.
“Nàng không được nói mấy câu như thế nữa.”
Vân Phiên Phiên cảm thấy cái kiểu như gặp quân địch của chàng hơi buồn
cười, cứ như cô là vũ khí hạng nặng gì vậy. Cô cong mắt lên, cười tủm tỉm nói với chàng: “Vầng vầng vầng, phu quân không cho thiếp nói thì thiếp tuyệt đối không nói, thiếp nghe phu quân cả.”
Tiêu Trường Uyên nghe xong, vẻ căng thẳng mới chậm rãi biến mất khỏi gương mặt đẹp.
Vân Phiên Phiên nhìn Tiêu Trường Uyên: “Con mồi sáng nay phu quân bắt được đâu?”
Tiêu Trường Uyên chỉ vào góc rào tre trong sân: “Ở mấy cái sọt kia.”
Vân Phiên Phiên đi qua nhìn ngó, sọt có không ít gà rừng thỏ hoang, thu hoạch rất nhiều.
Cô nở nụ cười: “Chồng thiếp lợi hại quá!”
Tiêu Trường Uyên nghe được lời khen Vân Phiên Phiên, lông mày chẳng nhướng lên tẹo nào.
Vân Phiên Phiên cất lời: “Nếu chồng thiếp nhóm lửa giúp thiếp, thì lại càng lợi hại hơn!”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy thế, lập tức đi vào nhà bếp, đốt mồi lửa, nhóm bếp giúp Vân Phiên Phiên
Ống khói nhanh chóng bốc lên làn khói nhẹ.
Vân Phiên Phiên nấu một đĩa thịt xào cà rốt, một đĩa trứng xào ớt, và cả một bát canh thịt viên với rau củ lớn, ăn kèm hai đĩa dưa chua.
Tiêu Trường Uyên ăn khá nhiều.
Xong bữa trưa, Vân Phiên Phiên mang bát đũa vào nhà bếp, Tiêu Trường Uyên tiện tay rửa bát giúp cô.
Vân Phiên Phiên rót chỗ thuốc Bắc đã sắc xong vào bát nhỏ, bưng đến cho Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, đến giờ uống thuốc.”
Tiêu Trường Uyên cầm bát thuốc, ngửa đầu uống cạn. Chàng vừa buông bát xuống, Vân Phiên Phiên đã đưa mứt cho Tiêu Trường Uyên.
“Ăn chút mứt thì không đắng nữa đâu.”
Ở trong lòng Tiêu Trường Uyên, mùi vị của mứt thực ra cũng chẳng khác thuốc Bắc là mấy.
Chàng không phân biệt nổi cái nào khó ăn hơn.
Nhưng chàng không thể từ chối nương tử nhà mình.
Tiêu Trường Uyên nhận mứt, nuốt xuống, cảm giác như đang nhai thuốc Bắc vậy.
Vân Phiên Phiên cười tủm tỉm hỏi: “Không thấy đắng nữa đúng không?”
Tiêu Trường Uyên thấy nụ cười chờ mong trên gương mặt Vân Phiên Phiên.
Chàng im lặng một lát.
Ma xui quỷ khiến thế nào, chàng lại gật đầu.
“Không đắng.”
“Thiếp đã bảo mà…”
Vân Phiên Phiên nghe vậy thì mỉm cười vui vẻ.
Nụ cười của cô như một cọng lông vũ nhẹ nhàng, chậm rãi phất qua trái tim lạnh băng của Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên đột nhiên cảm thấy, món kẹo mứt ngọt ngấy này cũng không đến nỗi khó ăn quá.
Ít nhất nếu đi kèm với nụ cười của vợ chàng, thì nó không tới mức khó nuốt lắm.
Chẳng lẽ đây là “cái đẹp mài ra ăn được” mà trong sách đã viết?
Buổi chiều, Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên lên trấn trên, bán những con mồi này ngoài chợ.
Ở trấn trên có rất nhiều người bán thú săn được, cũng có lắm kẻ mua thú. Nhiều người cũng như Tạ Ngộ, mua con mồi về, sau đó mang lên phố huyện xa hơn để bán, có thể bán với giá cao hơn nhiều. Cuối cùng, một sọt thú săn này bán được 100 văn tiền. Gia vị trong nhà sắp hết, Vân Phiên Phiên thuận đường mua một ít gia vị trong chợ. Hai người hài lòng về nhà, kết thúc hôm nay.
Ban đêm, hai người rửa mặt rồi cùng lên giường nằm.
Vân Phiên Phiên vừa đặt đầu lên gối là ngủ ngay.
Tiếng thở nhè nhẹ của cô tựa như khúc ca ru ngủ, khiến lòng chàng thấy bình tĩnh, mơ màng ngái ngủ.
Tiêu Trường Uyên nhanh chóng thiếp đi.
Trăng lay bóng hoa, đêm dài chưa dứt.
Một tiếng động lạ đột nhiên vọng lại từ ngoài sân.
Trong đêm tối, Tiêu Trường Uyên bỗng mở đôi mắt lạnh ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên: Mình yêu nói dối.
Tiêu Trường Uyên: Ta yêu vợ ta.
[HẾT CHƯƠNG 13]