*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ở phần kết của nguyên tác, sở dĩ Sở Nghị có thể đánh bại Tiêu Trường Uyên, 70% là nhờ cơ duyên, 30% là dựa vào mua chuộc lòng người.
Nếu Sở Nghị không có được nội lực và bí tịch võ công của vị cao nhân lánh đời kia, thì đoạn cuối Sở Nghị không thể nào thắng được.
Vân Phiên Phiên vô cùng ghét Sở Nghị.
Nếu so với Sở Nghị, thì Tiêu Trường Uyên ngoan ngoãn phục tùng cô bây giờ quả thực chính là thiên sứ.
Huống chi, mấy ngày trước cô vừa mới lấy Tiêu Trường Uyên làm người thử độc. Vậy mà lúc biết chuyện, Tiêu Trường Uyên chẳng những không tức giận, ngược lại còn cam tâm tình nguyện để cô bắt nạt mình. Thậm chí cô còn suýt hại Tiêu Trường Uyên chặt đứt một bàn tay…
Nhắc tới chuyện cũ, lòng Vân Phiên Phiên thấy áy náy vô cùng, hiện giờ cô chỉ muốn lấy công bù đắp, chuộc tội với Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên còn nhớ, vị cao nhân lánh đời nọ ở chân núi Linh Hư.
Xem ra, lúc nào đấy cô phải tìm cơ hội, đưa Tiêu Trường Uyên tới núi Linh Hư bái sư học nghệ mới được.
Cô không thể đưa Tiêu Trường Uyên tới núi Linh Hư ngay bây giờ, bởi nếu cô hành động ngay khi thấy bức tranh này, e là Tiêu Trường Uyên sẽ hoài nghi mất. Chi bằng chờ tới đầu Xuân, cô vờ lấy cớ du Xuân để đưa Tiêu Trường Uyên đi chơi núi Linh Hư, tiện thể bái sư học nghệ luôn.
Cho nên bây giờ có hai nhiệm vụ đặt ra trước mắt Vân Phiên Phiên.
Nhiệm vụ thứ nhất, cô phải tiếp tục tán đổ Tiêu Trường Uyên, trở thành mối tình đầu khó quên của chàng ta.
Nhiệm vụ thứ hai, cô phải giúp Tiêu Trường Uyên giành được bí tịch võ công, giúp chàng ta đánh bại Sở Nghị.
Hai nhiệm vụ này đều cần hoàn thành trong vòng ba năm, bởi vì ba năm sau Tiêu Trường Uyên sẽ khôi phục ký ức.
Nếu Tiêu Trường Uyên khôi phục ký ức, biết được cô không phải vợ chàng, chắc chắn chàng ta sẽ giận tím mặt, nghiền xương cô thành tro.
Vân Phiên Phiên chỉ hy vọng sau này Tiêu Trường Uyên nhớ lại rồi, có thể nể tình cô đã giúp chàng lấy được bí tịch võ công mà chừa cho cô một con đường, để cô được toàn thây.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên không khỏi cảm thấy mình là thiên tài mưu tính sâu xa.
Cô còn biết để đường rút lui cho bản thân nữa chứ…
Đúng là không phải dạng vừa đâu.
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu ngắm nghía tờ thông báo tìm người kia.
Người đàn ông trong bức hoạ đẹp thì đẹp đó, nhưng không có hồn.
Không giống Tiêu Trường Uyên tẹo nào.
Tranh vẽ thời xưa đường nét đơn giản, chỉ có thể phác thô đặc thù trong dung mạo, chứ không thể tả lại chuẩn xác dáng vẻ của người được vẽ.
Kiểu tranh giản lược hú hoạ này, tìm được Tiêu Trường Uyên mới là lạ ấy…
Vân Phiên Phiên yên lòng.
Hai người mua rất nhiều vật dụng hàng ngày trong chợ, đợi Tạ Ngộ ở địa điểm đã hẹn trước. Tới giờ Thân
(15-17h) Tạ Ngộ mới tập hợp với họ. Cậu ta đưa tiền bán con mồi cho Vân Phiên Phiên, cười mỉm chi nói: “Chỗ này tổng cộng 300 văn tiền. Phiên Phiên tỷ tỷ có thể đếm lại.”
Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên từng bán con mồi mình săn được ở chợ trong trấn trên, lúc ấy một sọt thú chỉ bán được một trăm văn tiền. Vậy mà hôm nay Tạ Ngộ lại bán được hơn hai lần giá cho họ, xem ra cậu Tạ Ngộ này quả thật có chút bản lĩnh.
Vân Phiên Phiên đưa cho Tạ Ngộ 30 văn tiền: “Đây là tiền công của đệ.”
Tạ Ngộ cười tủm tỉm nhận lấy: “Cảm ơn Phiên Phiên tỷ tỷ.”
Ba người ngồi xe bò của Tạ Ngộ về làng họ Giang.
Vân Phiên Phiên mang đồ vào nhà bếp, bắt đầu rửa sơn tra và bỏ lõi, xâu những quả sơn tra đã rửa với nhau bằng xiên tre.
Cô là cô gái vàng trong làng nấu ăn, đương nhiên biết nên làm món hồ lô ngào đường này thế nào.
Hồ lô ngào đường phải làm rồi bán ngay ăn mới ngon, cô lo mình sơ sẩy, nên hôm nay muốn làm thử trước một mẻ. Nếu ngon, thì sáng mai cô lại làm một mẻ kẹo hồ lô mới mang lên phố huyện bán.
Tiêu Trường Uyên giúp Vân Phiên Phiên nhóm lửa bếp.
Vân Phiên Phiên đổ đường phèn và nước vào nồi, đun bằng lửa to. Nước cạn dần, đường phèn sủi bọt, Vân Phiên Phiên quấy một lát, nấu tầm một nén nhang, tất cả đường phèn trong nồi đã hoá thành nước đường đặc sệt.
Vân Phiên Phiên lấy đũa chấm thử, có thể kéo thành sợi trong suốt. Cô bỏ đũa vào cái bát con đựng đầy nước lạnh. Nước đường trên đũa trở thành sợi đường giòn sau khi được làm lạnh, điều này chứng tỏ nước đường đã đun xong.
Cô trút mè vào nồi, quấy đều, lăn những xiên sơn tra đã chuẩn bị xong vào trong, nhanh chóng nhấc chúng ra. Quả sơn tra được bọc một lớp nước đường dính đầy hạt mè, nước đường màu hổ phách trong suốt, trông cực kì ngon mắt.
Cô đặt hồ lô ngào đường lên thớt cho nguội. Cô đảo tay không ngừng, nhanh chóng làm xong hết số hồ lô ngào đường. Cô còn sáng tạo ra hai xiên quýt bọc đường khác lạ, quả quýt cam vàng đặt chung với sơn tra đỏ thắm, khiến người ta phải tấm tắc.
Vân Phiên Phiên cắn một miếng hồ lô ngào đường.
Vỏ đường giòn tan, thịt quả mềm mại, chua ngọt ngon miệng. Vị ngọt thanh lan tràn khắp khoang miệng, dư vị thơm lành còn vương mãi.
Vân Phiên Phiên ăn sung sướng đến mức nheo mắt lại, đôi mắt hạnh cong như vầng trăng non, tấm tắc ca ngợi tài bếp núc của mình.
“Trời ơi! Sao mình lại giỏi làm hồ lô ngào đường thế chứ!!”
Trước kia Tiêu Trường Uyên chỉ cảm thấy nương tử nhà chàng thích khen chàng.
Không ngờ nương tử nhà chàng còn tự khen mình không thấy ngượng mồm tí nào.
Vân Phiên Phiên sốt sắng đưa một xâu hồ lô ngào đường mới tới bên miệng Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân chàng mau ăn thử đi! Thật sự ngon lắm đấy!”
Tiêu Trường Uyên nhìn đôi mắt lấp lánh của Vân Phiên Phiên, há mồm cắn một miếng hồ lô ngào đường.
Chàng không
thích đồ ngọt, thậm chí có thể nói là ghét.
Nhưng đồ ngọt vợ chàng tự tay làm, dường như cũng không đáng ghét lắm.
Cặp mắt hạnh lúng liếng sáng ngời của Vân Phiên Phiên nhìn Tiêu Trường Uyên đầy vẻ chờ mong.
“Ngon lắm đúng không?”
Đôi mắt lấp lánh chất chứa sự tươi đẹp và dịu dàng có thể tràn ra bất cứ lúc nào.
Tiêu Trường Uyên cảm thấy, đứng trước ánh mắt chờ mong của vợ chàng, chẳng ai trên thế giới này lại có thể…
Nói ra những lời khiến nàng thất vọng.
“Ngon.”
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, khuôn mặt nhỏ thanh tú nở nụ cười tươi rói, ra chiều vô cùng đắc ý.
“Thiếp đã bảo mà, kẹo hồ lô thiếp làm là ngon nhất thiên hạ!”
Mẻ này của Vân Phiên Phiên có tổng cộng tám xiên kẹo hồ lô, cô và Tiêu Trường Uyên mỗi người ăn một xiên. Sợ ăn nhiều bị sâu răng, cô tặng gia đình Giang Thúy Thúy bốn xiên. Hai xiên còn lại Vân Phiên Phiên chuẩn bị cầm sang cho Tạ Ngộ.
Tiêu Trường Uyên cản cô lại, sắc mặt hơi sầm sì.
“Nàng đưa cho Tạ Ngộ làm gì?”
Chàng không thích hai anh em Tạ Ngộ và Mục Bách.
Đặc biệt là Mục Bách.
Vừa nhìn chàng đã thấy ghét.
Vân Phiên Phiên nói như một lẽ đương nhiên: “Chúng mình luôn ngồi nhờ xe bò của thằng bé, có qua có lại mới toại lòng nhau, tất nhiên phải tặng nó chút quà chứ.”
Tiêu Trường Uyên nói: “Không được phép tặng.”
Vân Phiên Phiên nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên hồi lâu.
Một lúc lâu sau, chàng mới cau mày nói: “Bởi vì ta thích ăn.”
Tiêu Trường Uyên không muốn nói với Vân Phiên Phiên là chàng ghét Tạ Ngộ nên mới không cho cô mang đi tặng cậu ta.
Bởi vì chàng sợ nương tử nhà chàng sẽ chê cười mình.
Vân Phiên Phiên sửng sốt, không ngờ anh bạo quân này lại hảo ngọt như thế.
Cô tận tình khuyên bảo: “Nhưng ban nãy chàng đã ăn một xiên rồi, ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng đấy.”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, thái độ kiên quyết.
“Ta muốn ăn.”
Vân Phiên Phiên chẳng đời nào ngờ được rằng anh bạo quân tàn bạo bất nhân ác ôn khát máu này lại u mê đồ ngọt như vậy.
Cô đành phải đưa hai xiên kẹo hồ lô mình đang cầm cho Tiêu Trường Uyên, còn dặn chàng hết lần này đến lần khác: “Phu quân, chàng ăn xong thì nhớ phải đánh răng cẩn thận bằng cành liễu, kẻo lỡ sâu răng, răng sẽ đau lắm đấy.”
Vân Phiên Phiên van nài khuyên bảo, rất ra dáng người từng trải.
Tiêu Trường Uyên nhìn cô với vẻ mặt lạnh te.
“Ta biết rồi.”
Vân Phiên Phiên bắt đầu thu dọn nhà bếp. Cô quay đầu lại, phát hiện Tiêu Trường Uyên vẫn chưa ăn hồ lô ngào đường.
“Phu quân, sao chàng còn chưa ăn?”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, khẽ nhíu mày.
“Ta ăn liền đây.”
Chàng hít một hơi thật sâu.
Chậm rãi nâng xiên tre lên…
Quyết đoán đau một lần rồi thôi.
Chàng cúi đầu cắn một miếng hồ lô ngào đường.
Vị ngọt ngấy của một xiên kẹo hồ lô đã là giới hạn cao nhất mà chàng chịu đựng được trong đời này.
Mùi vị của xiên thứ hai, quả thực khiến chàng sống không bằng chết.
Tiêu Trường Uyên tuyệt vọng ăn hết sạch hai cây kẹo hồ hô, nguyên khuôn mặt đẹp trai của chàng đã trắng nhách.
Đầu óc cũng hơi lú lẫn.
Chàng tái mặt đi rửa mặt đánh răng, cởi giày lên giường, hai mắt tối sầm, đi nghỉ từ sớm.
Khi Vân Phiên Phiên trèo lên giường, thấy gương mặt tuấn tú nhợt sắc thiêp thiếp giấc nồng của Tiêu Trường Uyên, cô còn thấy hơi quái lạ.
“Sao hôm nay tên này ngủ sớm thế nhỉ…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Trường Uyên: Để chiếm trọn tình cảm của nương tử, ta đã phải hy sinh quá nhiều…
[HẾT CHƯƠNG 19]Thời nhà Tuỳ, nhà Đường và một số triều đại khác, việc vệ sinh răng miệng đã có nhiều cải tiến hơn. Ngoài súc miệng, người ta còn biết sử dụng cành liễu để đánh răng. Đầu tiên họ ngâm cành liễu vào trong nước, sau đó mỗi khi cần vệ sinh răng miệng thì họ sẽ dùng răng của mình cắn cho đầu cành liễu thật dẹt và phẳng. Sau đó súc miệng với nước rồi dùng cành liễu đó để cọ sát lên phần răng. Ngoài ra, người xưa cũng có thể dùng cành liễu kết hợp với một số loại bột thuốc khác trong lúc đánh răng, giúp cho răng miệng thêm phần sạch sẽ và thơm tho. Link.