Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

“Vân Phiên Phiên! Tôi ở đây! Cô mau tới cứu tôi với!”


trước sau

Triệu Nhu Âm nhíu hàng mày đẹp nói: “Không được, Tiêu Trường Uyên gần ngay trước mắt, sao tỷ có thể dễ dàng từ bỏ vậy được?”

Giọng cô ả thủ thỉ, vừa như đang nói cho em trai mình nghe, vừa như đang tâm tình với bản thân.

Triệu Mậu cảm thấy chứng điên của chị cậu chàng sắp phát tác, cố gắng khuyên cô ả: “Tỷ, tên Tiêu Trường Uyên ấy máu lạnh vô tình giết người như ngoé, chúng ta thực sự không thể chọc vào hắn đâu. Lần này hắn tốt tính, chỉ mới bẻ gãy cánh tay tỷ. Biết đâu lần sau hắn cáu lên, sẽ xẻo hai cái mạng nhỏ của chúng ta mất. Tỷ à, đám đàn ông có quyền thế trong thiên hạ này nhiều lắm, đệ thấy chúng ta vẫn nên thôi đi…”

“Mậu Nhi, sao đệ nhát gan vậy?” Triệu Nhu Âm véo mạnh lên cánh tay trắng bóng múp thịt của Triệu Mậu bằng tay trái không bị thương của mình. Cô ả nhìn cậu chàng như nhìn kẻ ngu lâu khó đào tạo, “Nhát như chuột thế này, làm sao nên nghiệp lớn được?!”

“Úi, đau đau đau, tỷ, tỷ mau bỏ tay ra! Đệ sai rồi! Đệ sai rồi đã được chưa ạ?”

Triệu Mậu bị Triệu Nhu Âm véo tới mức phải hít vào, mặt tái mét vì đau, liên tục kêu la xin tha. Trong lòng, cậu ta lại nghĩ thầm, sao tên Tiêu Trường Uyên kia không vặn gãy cả hai tay của bà chị nhà cậu ta luôn, như vậy chị cậu chàng sẽ không có dư tay để cấu chỗ thịt mềm đáng thương của cậu ta nữa.

Triệu Nhu Âm nghe thấy tiếng xin hàng của Triệu Mậu, bấy giờ cô ả mới thả cái tay đang cấu véo thằng em ra, chậm rãi nói: “Nếu ngày xưa hai chúng ta nhát gan sợ phiền phức như thế, thì bây giờ chúng ta đã phải chôn cùng lão vua của Bắc Ung lâu rồi, làm sao sống được tới bây giờ…”

Triệu Mậu thấy tay mình tím cả lên vì bị chị véo, đau nhe răng trợn mắt. Nghe Triệu Nhu Âm nói vậy, cậu chàng thầm kêu khổ trong lòng, không phải cậu ta nhát gan đâu, mà là tại chị cậu ta gan quá đấy.

Triệu Mậu ngẩng đầu nhìn Triệu Nhu Âm, bày tỏ nỗi lo lắng của mình: “Nhưng mà, tỷ ơi, bây giờ Tiêu Trường Uyên đã biết chị em mình có ý gây rối với hắn, liệu hắn ta có tới giết chúng mình không?”

Mặt Triệu Nhu Âm hơi tái đi: “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Nếu Tiêu Trường Uyên tới giết chúng ta thật, thì mình có trốn đi đâu hắn ta cũng tìm được mình, chạy cũng vô dụng. Mấu chốt là, rốt cuộc hắn có muốn giết chúng ta không thôi…”

Triệu Mậu ôm cánh tay, hỏi: “Tỷ, bây giờ chị em mình nên làm sao đây?”

Mặt Triệu Nhu Âm hơi dịu đi: “Tùy cơ ứng biến, hành động theo tình hình.”

Một đêm mất ngủ.

Triệu Nhu Âm đợi một ngày trong nhà.

Rốt cuộc tới chạng vạng, cô ả đã chờ được Tiêu Trường Uyên và Vân Phiên Phiên.

Tiêu Trường Uyên dáng cao như ngọc đứng trong viện, tựa như núi băng phủ tuyết. Đôi con ngươi lạnh lùng tối tăm xoáy vào cô ả, sát ý xoay chuyển tự do trong đáy mắt chàng. Ánh mắt chàng lạnh băng, khiến mùa Thu gió nhẹ mây thoảng bỗng biến thành mùa Đông ngập tràn tuyết lạnh.

Triệu Mậu thấy Tiêu Trường Uyên thì như chuột gặp mèo, sợ tới mức mặt mày tái mét, trốn đằng sau Triệu Nhu Âm, toàn thân run bần bật.

Khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Triệu Nhu Âm cắt không còn giọt máu, người cô ả lạnh toát. Nhưng cô ta lại bình tĩnh đứng trước người Triệu Mậu, cơ thể mảnh dẻ nhỏ yếu chắn cho Triệu Mậu đang run lẩy bẩy.

Vân Phiên Phiên ôm một vò rượu trong tay, đi thẳng vào vấn đề: “Cô bỏ thuốc trong vò rượu này đúng không?”

Ngón tay giấu trong tay áo của Triệu Nhu Âm chậm rãi siết chặt lại.

Môi cô ả không còn sắc máu, cô ta nhìn về phía Vân Phiên Phiên.

“Đúng vậy.”

Cô ả đang đánh cuộc, đánh cuộc rằng hôm nay Tiêu Trường Uyên không muốn giết mình.

Cho nên cô ả muốn thể hiện thành ý của mình.

Vân Phiên Phiên hơi ngỡ ngàng nhìn Triệu Nhu Âm, cô vốn tưởng em gái xinh tươi sẽ phủ nhận, nào ngờ cô nàng xinh đẹp này lại thừa nhận nhanh như thế. Điều này khiến cô phải nhìn gái xinh này bằng con mắt khác. Cô không hỏi tại sao Triệu Nhu Âm lại làm vậy, bởi vì cô e lỡ hỏi nhiều quá Tiêu Trường Uyên lại biết được chân tướng về ma công. Vì thế cô chỉ nói với Triệu Nhu Âm rằng: “Nếu cô đã thừa nhận, thì tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cô. Vò rượu này là thứ hôm qua cô đã tặng cho chồng tôi, nếu cô dám uống hết vò rượu này trước mặt chúng tôi, thì chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”

Triệu Mậu nghe vậy, lập tức lo lắng: “Tỷ…”

Cậu chàng và chị cậu ta đều biết vò rượu này có gì. Uống xong sẽ thành ra thế nào, hai chị em đều biết.

Triệu Nhu Âm đáp: “Được.”

Triệu Mậu lập tức sốt sắng: “Tỷ…”

Tay phải của Triệu Nhu Âm quấn băng, cô ả mở nắp vò rượu bằng tay không bị thương, giữ chắc miệng vò. Cô ta nhận vò rượu hoa đào từ tay Vân Phiên Phiên. Vò rượu này chỉ to bằng nửa ấm thuốc, rượu trong vò cũng ít đi một nửa. Xem ra đối phương đã uống rồi, vậy nên mới tới tính sổ với cô ta. Triệu Nhu Âm cầm vò rượu bằng một tay, ngửa đầu uống cạn chỗ rượu hoa đào.

Uống xong, Triệu Nhu Âm dốc ngược vò xuống.

Vài giọt rượu rơi xuống mặt đất, hình thành mấy dấu ướt nhợt nhạt.

Triệu Nhu Âm nâng hàng mi đen dày lên, bình tĩnh nhìn Vân Phiên Phiên.

“Được chưa?”

Vân Phiên Phiên thấy động tác của Triệu Nhu Âm, đôi mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ loé lên vẻ ngưỡng mộ.

Cô còn có thể thấy hào khí kiêu ngạo từ thân thể gầy yếu mảnh mai của Triệu Nhu Âm.

Vân Phiên Phiên cong mắt lên: “Được, chúng ta thanh toán xong rồi.”

Triệu Nhu Âm thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Vân Phiên Phiên thoả mãn dắt Tiêu Trường Uyên bỏ đi.

Cả hai đi rồi, người Triệu Nhu Âm nghiêng đi, suýt ngã dúi dụi. Triệu Mậu vội vươn tay ra đỡ Triệu Nhu Âm, mặt cậu ta tái mét đầy vẻ hoảng hốt: “Tỷ, bây giờ phải làm sao đây, rượu này rõ ràng có mị dược…”

Triệu Nhu Âm cắn răng nói: “Mau đỡ tỷ đến hồ nước. Lát nữa đệ canh trên bờ, nhất định không được để đàn ông tới gần tỷ…”

Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện lát nữa họ không đụng phải tên đàn ông nào giữa rừng, kẻo không cô ả đành phải mặc người xâu xé.

Triệu Mậu vội gật đầu lia lịa: “Vâng, tỷ!”

Triệu Mậu lấy một bộ xiêm y ra từ tủ quần áo để Triệu Nhu Âm thay, đỡ Triệu Nhu Âm chạy vào núi rừng.

Đi được nửa đường, Triệu Nhu Âm đột nhiên nhíu hàng mày đẹp. Từ lúc uống xong rượu hoa đào tới giờ, người cô ả chẳng thấy khô nóng chút nào, ngược lại cảm giác quặn đau trong bụng càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác này như là…

“Mậu Nhi, không ổn rồi, mau đỡ tỷ về nhà…”

Triệu Mậu lo ngay ngáy: “Tỷ, sao vậy, không phải chúng ta tới hồ nước sao?”

Triệu Nhu Âm nhíu hàng mày đẹp, nói: “Họ đã đổi mị dược thành thuốc xổ rồi, mau đỡ ta đến nhà tranh…”

Triệu Mậu sợ tái mặt: “Cái gì?!”

Triệu Nhu Âm về tới nhà, ra ra vào vào nhà tranh mấy mươi lần, hai chân nhũn ra, mặt như màu đất, cuối cùng tác dụng của thuốc cũng hết.



Sáng sớm nay Vân Phiên Phiên đã đưa Tiêu Trường Uyên lên phố huyện, đến tiệm thuốc mua một túi thuốc xổ, vào quán rượu mua một vò rượu hoa đào mới. Họ đổ hơn nửa vò đi, bỏ thuốc xổ vào, lấy đũa quấy đều.

Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo lên, cạn lời nhìn Vân Phiên Phiên.

“… Đây là cách tà ác mà nàng bảo à?”

Vân Phiên Phiên dừng cái tay đang quấy đũa lại, nâng mi nhìn chàng, đôi mắt hạnh đầy vẻ bối rối.

“… Chẳng lẽ thế này còn chưa đủ tà ác sao?”

Tiêu Trường Uyên nhìn cô thật lâu, cuối cùng quay gương mặt đẹp đi, nói trái lương tâm: “Quả thực tà ác chết đi được.”

Nương tử nhà chàng biết báo thù đã là giỏi lắm rồi.

Còn lương tâm của chàng thì…

Gương mặt điển trai của Tiêu Trường Uyên lạnh te như núi băng.

Chàng đã có vợ rồi, còn cần lương tâm làm gì nữa?



Hôm sau, Vân Phiên Phiên đang phơi quần áo trong sân thì nghe thấy tiếng ầm ĩ vọng lại từ cuối làng.

Dường như ai đấy đang cãi cọ nảy lửa.

Nhà cô tọa lạc ở cổng làng, cách cuối làng hơi xa, nên Vân Phiên Phiên không nghe rõ nội dung cuộc tranh cãi lắm.

Cô cũng không để tâm tới chuyện này.

Phơi hết quần áo, Vân Phiên Phiên đang chuẩn bị ôm thau đồ về phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của thiếu niên
vang lên đằng sau mình.

“Phiên Phiên tỷ tỷ, cầu xin tỷ! Cứu chị của tôi với!”

Vân Phiên Phiên quay đầu lại, phát hiện cậu trai này chính là cậu em của cô gái xinh đẹp hôm qua.

Cô sửng sốt ra mặt, hỏi: “Chị cậu bị làm sao?”

Triệu Mậu chảy nước mắt nói: “Người ta vu oan cho chị tôi là đồ lăng loàn, nói muốn bỏ chị tôi và gian phu vào rọ heo!”

Vân Phiên Phiên ngơ ngác mà rằng: “Chẳng phải hôm qua mình đã đổi thuốc thành thuốc xổ rồi sao…”

Triệu Mậu khóc lóc nói: “Không liên quan đến Phiên Phiên tỷ tỷ đâu, đấy là do tên gian phu kia nhặt được khăn tay của chị tôi. Để bảo vệ cô ả gã thông dâm cùng, gã đã vu oan chị tôi là tình nhân của gã. Nhưng chị tôi không hề quen biết gì tên gian phu kia, thậm chí còn chưa nói chuyện với tên gian phu nọ bao giờ…”

Triệu Mậu lau nước mắt trên mặt, hốc mắt đỏ hoe nói: “Tôi và chị tôi chẳng quen ai ở làng họ Giang, không ai nói đỡ cho chị em tôi. Họ ỷ đông nói ác, muốn ép chị tôi phải chết. Xin nhờ Phiên Phiên tỷ tỷ cứu chị em tôi với!”

Triệu Mậu nói xong câu đó thì lập tức quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa với Vân Phiên Phiên.

“Cầu xin Phiên Phiên tỷ tỷ cứu chị tôi với!”

Kiếp này Vân Phiên Phiên chưa được ai quỳ lạy như thế bao giờ, cô vội vàng đỡ Triệu Mậu dậy.

“Cậu mau đứng lên đi…”

Triệu Mậu ngẩng đầu, vầng trán trắng nõn đã trầy ra máu vì cúi lạy, chút mong đợi ánh lên trong đôi mắt đen ướt át.

“Vậy Phiên Phiên tỷ tỷ sẵn lòng cứu chị tôi chứ?”

Vân Phiên Phiên đỡ cậu chàng dậy: “Cứu, tôi nhất định sẽ cứu cô ấy.”

Triệu Mậu nghe vậy, đột nhiên khóc rống: “Cảm ơn Phiên Phiên tỷ tỷ! Cảm ơn Phiên Phiên tỷ tỷ!”

Triệu Nhu Âm rất hay véo Triệu Mậu, Triệu Mậu thường xuyên mong mỏi Triệu Nhu Âm ốm đau liệt giường, có vậy cô ả mới không còn sức đánh cậu ta nữa.

Nhưng khi đám dân làng kia hùng hổ xông đến nhà cậu ta, đưa Triệu Nhu Âm đi.

Triệu Mậu lại cảm thấy như bầu trời sụp xuống.

Từ bé, cậu chàng và chị mình đã sống nương tựa lẫn nhau trong lãnh cung.

Khắp lãnh cung toàn là những phi tần hoá điên.

Cậu chàng thường xuyên sợ rằng chị mình cũng sẽ phát điên.

Nhưng chị cậu ta không chỉ không điên, mà còn đưa cậu ta ra khỏi lãnh cung.

Về sau phụ hoàng ép chị cậu đi hoà thân ở Bắc Ung.

Chị cậu ta dựa vào tính tình điên khùng của mình, làm những chuyện mà đám đàn bà con gái khắp thiên hạ đều không dám làm.

Chị cậu quyến rũ tay tướng quân đưa dâu, dẫn cậu ta trốn khỏi đám rước, chạy tới làng họ Giang xa xôi.

Thuở nhỏ ở lãnh cung, cậu chàng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, gầy như con khỉ.

Sau khi tới làng họ Giang, chị cậu chăm bẵm cậu ta thành một tên béo, chính là để đền bù cho thời thơ ấu thiếu thốn của cậu.

Hôm nay, lúc đám dân làng kia xông tới nhà, cậu ta sợ tới mức hoang mang hoảng hốt, luống cuống tay chân.

Nhưng chị cậu ta lại vô cùng bình tĩnh nắm lấy tay cậu, bảo cậu mau chạy đi tìm Vân Phiên Phiên. Cậu ta những tưởng chứng điên của chị mình lại phát tác. Hôm trước họ mới bỏ mị dược hại Tiêu Trường Uyên, hôm qua vừa giằng co với Tiêu Trường Uyên xong, sao Vân Phiên Phiên lại tới cứu họ được?

Đám dân làng đưa chị cậu ta đi, câu cuối cùng chị cậu ta nói với cậu chính là: “Mau đi tìm Vân Phiên Phiên!”

Triệu Mậu cùng đường, nên phải tìm đến Vân Phiên Phiên. Cậu chàng vốn tưởng Vân Phiên Phiên sẽ không ra tay trợ giúp. Nào ngờ cô gái này lại đồng ý dễ dàng như thế. Triệu Mậu gào khóc, mãi tới lúc này, cậu ta mới biết, chị cậu ta không điên…

Chị cậu ta là cô gái thông minh nhất thế giới này!

Chị ấy luôn luôn tìm được cách thoát khỏi hiểm cảnh!

Tỷ, tỷ nhất định phải chờ Mậu Nhi tới cứu tỷ nhé!

Triệu Mậu vừa khóc oà oạ, vừa đưa Vân Phiên Phiên đi tìm đám dân làng đã bắt Triệu Nhu Âm.

Tiêu Trường Uyên lạnh mặt đi theo sau họ.

Ba người tới hồ nước ở cuối làng. Đám dân làng tới hóng hớt quây đầy trên bờ.

Triệu Nhu Âm và gã gian phu bị nhốt trong lồng heo làm bằng thanh tre, đám dân làng khiêng lồng heo đi đến hồ nước. Bà vợ của gã gian phu đi bên cạnh rọ heo, tay đấm chân đá với Triệu Nhu Âm, chửi ầm lên: “Con đĩ này, còn dám giở thói lăng loàn! Dám quyến rũ tướng công của tao! Hôm nay tao phải giết mày con đĩ ạ, để hai đứa đĩ thoã chó má chúng mày xuống địa phủ gặp nhau!”

Gã gian phu nằm trong lồng heo, không ngừng xin tha: “Xảo Nhi, tha cho ta đi, ta không dám nữa…”

So với điệu bộ kích động của gã gian phu, Triệu Nhu Âm có vẻ cực kỳ lặng lẽ. Ngoài mấy câu cãi lý cho mình lúc mới bị bắt ở nhà, thì cô ả không còn mở miệng nói gì nữa. Từ đầu chí cuối cô ta không hề cầu xin họ tha cho mình. Cô ta đã nhận ra rằng, đám dân làng này cả giận mất khôn rồi. Cô ả càng nói nhiều, thì họ càng hưng phấn, càng sốt sắng muốn thực hiện án tử với cô ta.

Triệu Nhu Âm ôm cánh tay bị thương, búi tóc rối tung, quần áo xộc xệch, mặt mày tái nhợt nằm trong rọ heo.

Đôi mắt trong veo như một vũng nước đọng, bình tĩnh chờ đợi cái chết của mình.

Hy vọng duy nhất lúc này của cô ta, chính là Mậu Nhi có thể nhanh chóng đưa Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên tới đây.

“Mau dừng tay!”

Triệu Nhu Âm nghe thấy một tiếng hét trong trẻo.

Đó là giọng của thiếu nữ.

Triệu Nhu Âm cảm thấy trái tim tĩnh lặng của mình dường như đã sống lại. Đôi mắt ảm đạm của cô ta dần sáng ngời lên. Cô ta không màng cánh tay bị thương, đưa bàn tay ra ngoài lồng heo, vẫy tay điên cuồng, gọi khản cả giọng.

“Vân Phiên Phiên! Tôi ở đây! Cô mau cứu tôi với!”

Từ sau khi lên 9, Triệu Nhu Âm nhút nhát đã không còn khóc nữa.

Nước mắt của cô ta đã cạn khi mẫu phi chết vì bệnh tật trong lãnh cung.

Từ đó về sau, cô ta không còn chỗ dựa, không tin được ai…

Cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Triệu Nhu Âm dùng nước mắt suốt đời của mình để đổi lấy cơ thể kim cương bất hoại.

Từ đó trở đi, cô ả trở nên điên rồ và dũng cảm.

Nhưng trong giờ phút này, biết Vân Phiên Phiên tới cứu mình.

Nước mắt của Triệu Nhu Âm lại ứa ra.

Cô ả biết ngay muội ấy sẽ đến cứu mình.

Ngay trong khoảnh khắc thiếu nữ kia đổi mị dược của cô ả thành thuốc xổ.

Là cô ả đã biết muội ấy nhất định sẽ đến cứu cô ta mà!

[HẾT CHƯƠNG 29]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện