Cô bướm Phiên vỗ cánh.
Bay lượn giữa bầu trời quang đãng.
Bây giờ đang là cuối Xuân đầu Hạ, thời tiết sáng sủa, ánh nắng chói chang, vạn vật sắp đón chào những ngày Hè oi ả nhất.
Vân Phiên Phiên vỗ cánh múa giữa trời cao.
Nhà cửa phố phường đều ở dưới chân cô. Cô bay qua những phiên chợ nhộn nhịp phồn hoa, lướt qua những triền núi trập trùng xanh thẳm, vượt qua ao hồ sông suối lặng lờ chảy trôi.
Cô dùng hết sức mình hướng về vị vua của cô.
Mặt trăng mặt trời và những vì sao thay đổi luân phiên trên đầu cô.
Núi sông diễm lệ trải dài dưới chân cô.
Cô bay suốt ngày đêm không biết mệt mỏi, đói thì đậu trên những đoá hoa tươi đẹp hút dòng mật thơm ngọt, khát thì dừng trên ao hồ uống nước, ngày đêm không ngơi nghỉ.
Vân Phiên Phiên biết đường từ huyện Thanh Thành đến Lạc kinh, bởi vì Tiêu Trường Uyên đã từng đưa cô đi một lần. Nhưng càng bay về phía trước, cô càng không nhớ rõ con đường tiếp theo. Cô lạc ở Vĩnh Châu, vì thế cô sà xuống phố huyện, nghe tiếng dân chúng nói chuyện với nhau để biết hướng về Lạc kinh. Có rất nhiều xe ngựa đi Lạc kinh từ các châu huyện, Vân Phiên Phiên chọn một phường buôn chuẩn bị đi lên Lạc kinh. Cô theo sau họ, coi họ như người dẫn đường, bay về hướng Lạc kinh. Phường buôn này tính vận chuyển vải vóc về Lạc kinh, chúc mừng vua mới đăng cơ. Lúc đám dân buôn đỗ lại quán trà để uống nước, họ bắt đầu kháo nhau về chuyện của vị vua mới.
“Mấy năm gần đây, Thái Tử luôn chinh chiến bên ngoài. Vì gom góp lương thực cho quân đội mà lão hoàng đế đặt sưu cao thuế nặng, tăng thuế má lên, khiến dân chúng lầm than kêu dậy trời đất. Cuối cùng chiến tranh cũng đã chấm dứt, chúng ta không cần phải nộp thuế cao nữa rồi.”
“Thái Tử vừa thắng trận trở về, lão hoàng đế đã băng hà, sao lại trùng hợp thế nhỉ?”
“Tôi nghe nói, Thái Tử đã giết cha đoạt vị, tự tay giết lão hoàng đế đấy…”
“Năm xưa lão hoàng đế đối xử với nhà họ Hứa như thế, giết sạch hơn 700 người của gia tộc họ Hứa. Chỉ trong một đêm, cả tộc diệt vong. Mối thù sâu nặng thế này, Thái Tử giết lão hoàng đế để lên ngôi cũng đúng thôi…”
“Không phải hồi đấy gia tộc họ Hứa định tạo phản hả?”
“Nhà họ Hứa ai nấy đều trung liệt, nếu muốn tạo phản thì họ đã tạo phản lâu rồi, làm gì tới nông nỗi chờ tới khi diệt tộc?”
“Dòng máu thích giết chóc đang chảy trong xương cốt của đám con cháu hoàng gia, Thái Tử cũng thế…”
“Thái Tử tính tình tàn bạo, giết người như ngoé. Sau khi đăng cơ, hắn ta đã tru sát tất cả những kẻ từng đắc tội mình. Chẳng biết đây là điềm tốt hay xấu cho tương lai của nước Mặc nữa…”
“Dù sao kẻ xui xẻo vẫn là dân thường bọn mình.”
Vân Phiên Phiên hoảng hốt sững sờ, hóa ra tám năm đã trôi qua, cậu bé Uyên ngày xưa nay đã lên ngôi vua rồi.
Phường buôn đi suốt ngày đêm, cô bướm Phiên luôn theo sau họ. Cuối cùng, vào buổi sáng ngày thứ bảy, cô đã thuận lợi đến Lạc kinh. Người đi buôn chỉ vào cô bướm Phiên, nói với vẻ kỳ quái: “Có phải con bướm này đi theo chúng ta suốt quãng đường không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi…”
Vân Phiên Phiên vỗ cánh bay cao, rời khỏi phường buôn. Cô bay giữa trời xanh, hướng về hoàng cung.
Bây giờ đang là giờ Thìn (7-9h sáng), Tiêu Trường Uyên chắc hẳn vẫn còn dự buổi chầu ở điện Kim Loan, cô sẽ được gặp chàng ngay thôi.
Trong điện Kim Loan, vị vua trẻ tuổi lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, chàng mặc chiếc long bào xa hoa quý phái màu đen thêu hoa văn rồng vàng tối màu, đầu đội mũ miện đính tua ngọc.
Biểu cảm lạnh lẽo thờ ơ.
Cặp mắt giá băng đầy vẻ độc địa khát máu.
Tựa như đóng thành đá lạnh.
Không vương gợn sóng.
Chúng văn võ bá quan đứng theo phẩm cấp trong điện Kim Loan đẹp đẽ huy hoàng, lo ngay ngáy bẩm báo chuyện triều chính, chỉ sợ đắc tội vị bạo quân thích giết chóc này.
Một con bướm hồng đột nhiên bay vào từ bên ngoài, nó vỗ cánh, phá vỡ bầu không khí yên lặng của triều đình. Nó xuyên qua văn võ trong triều, thong thả bay về phía đức vua.
Bóng dáng nó uyển chuyển nhẹ nhàng, màu cánh đẹp đẽ như ráng chiều, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của đám quan lại toàn triều. Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn con bướm hồng này.
Nó bay thẳng về phía khuôn mặt tuấn tú của vị vua.
Ngay khoảnh khắc con bướm hồng kia đậu lên mũi Tiêu Trường Uyên.
Đám quan văn quan võ trong triều đều hít vào một hơi khí lạnh.
Ai nấy sợ tái mặt.
Căn phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tiêu Trường Uyên tàn nhẫn thích giết chóc, chẳng có chim chóc sâu cá nào dám đến gần chàng trong vòng ba thước. Ai ai cũng tưởng rằng con bướm này e rằng không được thấy ánh nắng sớm mai nữa.
Nào ngờ, vị vua ngồi trên long ỷ lại không bóp chết con bướm yếu ớt này, mà lạnh lùng tuyên bố.
“Bãi triều.”
Giọng Tiêu Trường Uyên giá buốt thấu xương.
“Cút hết cho trẫm.”
Đám văn võ bá quan cả triều như được đại xá, đồng loạt cúi đầu, run sợ rời khỏi điện Kim Loan. Họ nín thở, bỏ đi không dám hó hé tiếng nào.
Sau khi mọi người đi hết.
Điện Kim Loan chỉ còn lại một người một bướm.
Bấy giờ Tiêu Trường Uyên mới chậm rãi giơ tay lên, nắm đôi cánh hồng phớt của cô bướm Phiên, thì thầm gọi tên cô.
“Hổ Con…”
Vân Phiên Phiên đã bầu bạn với Tiêu Trường Uyên thời bé hai năm. Tháng ngày cô ở bên cậu bé còn dài hơn tổng thời gian cô ở cạnh chàng Uyên mất trí nhớ và bạo quân Uyên. Hiện giờ, đứa trẻ non nớt lạnh lùng trong ký ức của cô đã trút hết vẻ ngây thơ, biến thành một vị vua anh tuấn vô ngần, lạnh lùng tuyệt trần.
Chàng đã trở nên chín chắn hơn.
Và lạnh lùng hơn hẳn.
Nhưng đôi mắt giá băng đen láy âm u của chàng.
Lại hơi khác bạo quân Uyên.
Cậu bé Uyên không đặt tên cho cô. Rõ ràng cu cậu biết cô là tiên nữ, nhưng vẫn gọi cô là Hổ Con, bởi vì cậu bé chưa từng coi cô là tiên nữ, mà xem cô như một con thú cưng. Tình cảm mà cậu bé dành cho cô vô cùng thuần khiết, không hề có bất cứ tạp niệm nào.
Thấy Tiêu Trường Uyên nhận ra mình.
Lòng Vân Phiên Phiên vui phơi phới.
Cô vui vẻ gật đầu.
Tôi là Hổ Con.Bươm bướm không thể phát ra bất cứ tiếng động nào, thân thể cũng vô cùng nhỏ bé. Vân Phiên Phiên lo Tiêu Trường Uyên không nhìn rõ, cho nên cô lại gật đầu thật mạnh, di chuyển đầu bướm một góc 180 độ, động tác vô cùng khoa trương.
Tiêu Trường Uyên lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Cặp mắt đen tuyền âm u lạnh lẽo kia tựa như vực sâu tĩnh lặng, không hề có chút gợn sóng nào.
“Tim cô có đau không?”
Sau khi nhìn thấy cô, câu đầu tiên chàng hỏi là về tim cô. Xem ra chuyện đó đã làm chàng tổn thương rất sâu đậm, nên tới giờ chàng vẫn còn nhớ mãi không quên.
Vân Phiên Phiên lắc lắc đầu.
Cánh của cô bị Tiêu Trường Uyên nắm trong tay, hơi khó chịu. Cô cố gắng giãy giụa, muốn thoát ra ngoài.
Tiêu Trường Uyên nhận thấy vậy, bèn thả lỏng tay, chỉ nâng mu bàn tay lên. Cặp mắt đen của chàng nhìn về phía Vân Phiên Phiên.
Giọng chàng lạnh lùng trầm thấp.
“Lên đây.”
Vân Phiên Phiên ngoan ngoãn đậu lên mu bàn tay chàng.
Tiêu Trường Uyên nhìn cô không chớp mắt: “Mấy năm nay cô đã đi đâu? Cô về thiên đình à?”
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt bướm.
Cô nặng nề gật đầu.
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Cô lại đang lịch kiếp ư?”
Chiêu Diễm Đế đã giết hết những gì Tiêu Trường Uyên yêu thương, Vân Phiên Phiên muốn hoàn trả lại tình yêu mà Tiêu Trường Uyên đã dành cho cô về cho chàng. Cô muốn nói với chàng rằng, chàng là một đứa trẻ có thể yêu thương người khác, và xứng đáng được người khác thương yêu mình.
Cô muốn để Tiêu Trường Uyên cảm nhận được tình yêu của cô.
Vân Phiên Phiên giương cánh bay lên không trung, cô lượn lờ viết mấy chữ trong không khí. Kiểu viết không có dấu vết này rất dễ khiến người ta hoa mắt, vậy nên Vân Phiên Phiên viết cực kỳ thong thả, cố gắng hết sức để Tiêu Trường Uyên hiểu rõ ý mình.
“Tôi xuống phàm để chơi với huynh.”
Sau khi viết xong mấy chữ này, cô bướm Phiên lại đậu xuống mu bàn tay Tiêu Trường Uyên, ngẩng đầu nhìn chàng.
Tiêu Trường Uyên hơi ngẩn ra.
“Tới chơi với ta ư?”
Vân Phiên Phiên nặng nề gật đầu.
Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên xoáy sâu vào Vân Phiên Phiên.
Một lúc lâu sau, chàng mới hỏi: “Cô muốn chơi trò gì?”
Vân Phiên Phiên cảm thấy viết chữ trên không chậm quá, hơn nữa còn rất dễ khiến chàng hiểu nhầm, vì thế cô muốn nhờ Tiêu Trường Uyên lấy giấy và bút mực. Cô bèn múa máy trong không trung.
“Giấy và bút mực.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Vân Phiên Phiên đậu lên vai chàng, không vung vẩy cánh bướm nữa. Tiêu Trường Uyên đưa cô bướm Phiên rời khỏi điện Kim Loan. Vân Phiên Phiên thấy Lưu Thuận đang đứng chờ ngoài điện. Bộ đồ mà anh ta mặc bây giờ đã là quần áo của tổng quản phủ Nội Vụ, xem ra anh ta đã được Tiêu Trường Uyên thăng chức rồi.
Cô bướm Phiên phẩy phẩy cánh chào hỏi Lưu Thuận.
Lưu Thuận để ý thấy con bướm đậu trên vai Tiêu Trường Uyên. Anh ta ngẩn người. Quy luật sinh tồn trong cung là nghe nhiều nhìn nhiều nói ít hỏi ít, nên Lưu Thuận cúi đầu không ỏ ê gì, đi theo sau Tiêu Trường Uyên.
Tới tẩm cung của hoàng đế, Tiêu Trường Uyên cho những kẻ xung quanh lui hết, tẩm cung chỉ còn mình chàng và cô bướm Phiên. Chàng tự chuẩn bị nghiên mực cho cô bướm Phiên. Vân Phiên Phiên phát hiện từ nhỏ đến lớn Tiêu Trường Uyên luôn thích tự tay làm mọi việc, rất ít khi sai bảo người hầu trong cung.
Sau khi mài xong mực vào nghiên, Vân Phiên Phiên bay xuống khỏi vai chàng. Cô có một đôi râu, hai đôi cánh, ba đôi chân bướm.
Cánh cô màu hồng phơn phớt, không biết là loại bướm gì. Vân Phiên Phiên đậu xuống ven nghiên mực, chấm mực bằng một chân, sau đó đậu trên tờ giấy Tuyên Thành, viết những con chữ to bằng hạt đậu.
“Sao huynh biết tôi là Hổ Con?”
Tiêu Trường Uyên bình tĩnh nói: “Bởi vì chẳng ai dám tới gần ta cả, chỉ có Hổ Con dám thôi.”
Sau khi Hổ Con chết, Tiêu Trường Uyên không còn gần gũi với bất cứ người hay động vật nào nữa. Chàng hoàn toàn trở thành một món binh khí không có tình cảm, chỉ ôm mối hận trong lòng.
Về sau Tiêu Trường Uyên đăng cơ làm vua, chàng đã tìm được cậu thái giám từng mang màn thầu cho mình thời thơ ấu. Chàng cho cậu thái giám kia quan to lộc hậu, nhưng chàng lại không thân thiết gì với cậu ta. Chàng cũng có thể nhận ra cậu ta chỉ kính cẩn và sợ hãi chàng thôi.
Trên thế giới này, chẳng có ai dám tới gần chàng.
Nhưng Hổ Con lại dám.
Dường như ngay từ thuở đầu nó đã rất thân thiết với chàng, không ngừng tới gần chàng, chạm vào chàng, sưởi ấm cho chàng. Chỉ cần chàng đưa tay ra, nó sẽ ngoan ngoãn dụi vào tay chàng, không hề xa cách chút nào, tựa như một con mèo dính người vậy.
Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt bé xíu, cúi đầu viết lên giấy Tuyên Thành: “Huynh có thể tới gần những người khác.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Ta không thích.”
Vân Phiên Phiên viết rằng: “Có phải là vì tôi không?”
Cô lo rằng vì mình bị Chiêu Diễm Đế giết chết, nên chàng mới không dám yêu thích gì nữa.
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, không lên tiếng.
Điều ấy không khác gì ngầm đồng ý với lời cô nói.
Vân Phiên Phiên hơi đau lòng, cô viết từng nét lên tờ giấy Tuyên Thành: “Huynh có thể có được tình yêu, tuy rằng tôi chết đi rồi, nhưng tôi sẽ sống lại. Huynh đừng tự ép mình phải chôn vùi bản thân theo tôi, tôi muốn huynh được hạnh phúc.”
Vân Phiên Phiên viết đầy chữ lên tờ giấy Tuyên Thành: “Lúc ấy, khi họ giết tôi, tôi không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào. Bởi vì tôi là tiên nữ, tôi không biết đau đâu. Linh hồn tôi thoát ra khỏi thân xác hổ, tận mắt thấy họ giết hổ, lòng tôi không có bất cứ cảm xúc gì. Nhưng khi thấy huynh ăn hết bát canh thịt ấy, lòng tôi lại đột nhiên đau đớn. Bởi vì tôi biết huynh sẽ đau khổ, tôi không muốn nhìn thấy huynh đau khổ.”
Vân Phiên Phiên bắt đầu bịa chuyện: “Tiên nữ chúng tôi có tuổi thọ dài lắm, nhưng sinh mệnh của huynh lại rất ngắn ngủi. Cuộc đời ngắn ngủi như thế, đáng lẽ nên hưởng lạc, chứ đừng nên chôn vùi. Huynh là một đứa trẻ đáng được yêu thương, huynh có thể có được tình yêu nồng nhiệt.”
Tiêu Trường Uyên nhìn cô bướm Phiên với khuôn mặt lạnh te.
“Ta không còn là trẻ con nữa.”
Vân Phiên Phiên viết rằng: “Ở trong mắt tôi, người phàm đều là trẻ nhỏ, huynh là một đứa trẻ đáng được yêu thương nhất.”
Cô hy vọng cuộc đời chàng được bao bọc trong tình yêu nồng nhiệt nhất, để chàng không còn nhớ tới đau khổ nữa.
Tiêu Trường Uyên hơi chau mày lại.
“Cô mới là con nít.”
Hai người hàn huyên rất lâu, như những người bạn cũ nhiều năm không gặp. Đã tới giờ trưa từ lúc nào chẳng hay, đám người hầu trong cung dâng những món ngon thơm lừng lên. Tiêu Trường Uyên nhìn cô bướm Phiên đậu trên tờ giấy Tuyên Thành: “Bây giờ cô ăn gì?”
Vân Phiên Phiên viết xuống: “Mật hoa.”
Tiêu Trường Uyên ra lệnh cho người hầu với khuôn mặt vô cảm: “Ra Ngự Hoa Viên hái mấy đóa hải đường mang lên đây.”
“Dạ, thưa bệ hạ.”
Đám người hầu ra Ngự Hoa Viên ngắt hoa, không kìm nổi cơn hãi hùng khiếp vía: “Vừa rồi bệ hạ nói chuyện với ai thế?”
“Ban nãy rõ ràng chẳng có ai trong điện cả.”
Đám người hầu trong cung tái mặt, run bần bật hái mấy đóa hoa hải đường diễm lệ mang vào tẩm điện.
“Lui ra.” Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói.
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Đám người hầu khúm núm lui ra ngoài, chẳng ai dám ngước lên nhìn. Nếu họ ngẩng đầu, họ sẽ thấy đức vua nhẹ nhàng vuốt ve một con bướm hồng. Con bướm nọ đang chúi đầu mút mật trong đóa hoa hải đường.
Còn vị vua trẻ tuổi lạnh lùng kia.
Thì đang biểu lộ vẻ mặt dịu dàng mà mọi người chưa từng thấy bao giờ.
Tới tối, Tiêu Trường Uyên đặt một đóa hoa hải đường bên gối chàng, để cô bướm Phiên ngủ cạnh gối của chàng.
Vân Phiên Phiên nghe lời bay xuống đậu lên đóa hoa.
Một đêm không mộng mị.
Hôm sau, Vân Phiên Phiên thức dậy, thấy gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc của Tiêu Trường Uyên gần trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc ấy, cô tưởng mình đã quay về bên cạnh bạo quân Uyên. Đôi môi mỏng của chàng láng bóng say lòng người, có vẻ còn trơn mượt quyến rũ hơn cả mật ong thơm ngọt.
Vân Phiên Phiên không khỏi múa may cánh, đậu lên đôi môi mỏng của chàng, hôn lên môi chàng.
Vị vua đột nhiên cất giọng trầm khàn.
“Cô đang hút tinh khí của con người hả?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Thiếp đang hôn chàng đấy.
Vân Phiên Phiên quạt chàng một cái bằng cánh bướm.
Tiêu Trường Uyên mở cặp mắt đen ra nhìn cô, nói: “Nghe ta nói thế cô thẹn quá hóa giận chứ gì?”
Vân Phiên Phiên: “…”
Cái thằng cha này.
Chàng ế bao nhiêu năm cũng có lý do cả đấy.
Tiêu Trường Uyên bảo: “Cô muốn hút thì cứ hút đi, sự tồn tại của ta đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy thì sửng sốt, lập tức vỗ cánh bay lên phía trên Tiêu Trường Uyên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt chàng.
Cuối cùng cô đã hiểu rõ.
Tiêu Trường Uyên khác bạo quân Uyên ở chỗ nào.
Ánh mắt của họ không giống nhau.
Mắt bạo quân Uyên lạnh băng.
Còn mắt Tiêu Trường Uyên.
Lại tĩnh mịch.
Mắt chàng như một hồ nước lặng.
Không chút gợn sóng.
Vân Phiên Phiên hơi sốt ruột.
Sao Tiêu Trường Uyên lại muốn chết?
Như thể cảm nhận được sự nôn nóng của Vân Phiên Phiên, Tiêu Trường Uyên giải thích không chút cảm xúc: “Ý nghĩa duy nhất để ta tồn tại là giết chết lão quái vật kia. Về sau lão quái vật ấy chết rồi, ta cũng đã diệt sạch những kẻ từng tham dự vào việc tru sát gia tộc họ Hứa. Thiên hạ này chẳng còn ai để ta giết, đời ta không còn nghĩa lý gì nữa rồi, chẳng thà chết trong tay cô…”
Vân Phiên Phiên đập vào mũi chàng một cái thật mạnh.
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
“Cô lại nổi khùng nổi điên gì thế?”
Vân Phiên Phiên rơi lệ như mưa nhìn chàng.
Sao đời chàng lại không có nghĩa lý gì? Ý nghĩa của cuộc đời chàng chính là thiếp đấy!
Vân Phiên Phiên vỗ cánh bay lên ngự án, chấm mực bằng chân, viết mấy chữ lên tờ giấy Tuyên Thành.
“Hãy sống vì tôi.”
Tiêu Trường Uyên liếc thấy mấy chữ kia, chàng cụp mi nhìn Vân Phiên Phiên: “Cô sẽ ở bên ta mãi mãi ư?”
Vân Phiên Phiên gật đầu thật mạnh.
Tiêu Trường Uyên sờ lên đôi cánh của cô.
“Được, vậy thì ta cũng sẽ ở bên cô mãi mãi.”
[HẾT CHƯƠNG 78]