Sau một ngày sinh nhật mệt mỏi cuối cùng Y Nguyệt cũng tỉnh dậy.
Bên cạnh cô cũng không còn hơi ấm nữa.
Có lẽ là Đình Phong đã đến tập đoàn.
Cô nghĩ sao anh lại sung sức vậy chứ.
Cả hai cùng làm nhưng mà chỉ cô đau.
Cô vào phòng tắm ngâm mình.
Cảm thấy cơ thể tốt hơn cô đi đến trước gương.
Nhìn thành quả mà Đình Phong làm
-"Hazz...!lại phải lấy áo cổ cao mặc vào thôi."
Người cô bây giờ chỉ còn những vết đỏ tím do Đình Phong đêm qua để lại.
Hôm nay cô định mặc váy ngắn nhưng nhìn cơ thể mình cô lại lấy một cái váy có cổ cao để mặc.
Thay đồ xong thì cô lấy điện thoại chụp một tấm hình cho Đình Phong.
[ Anh yêu ]
[ Em mặc như vậy có đẹp không anh ]
[ Anh ơi! anh đang bận sao ?]
Đợi một lúc lâu không thấy anh trả lời cô mới gọi cho anh.
Y Nguyệt cũng không biết bây giờ Đình Phong ở trong phòng họp.
Không khí trong phòng họp rất lạnh còn rất căng thẳng nữa.
Còn có thể nghe tiếng thở của người khác.
Các giám đốc không một ai ho he nửa lời.
Tất cả đều im lặng mà lo lắng.
Khi các giám đốc đang báo cáo thì nghe tiếng chuông điện thoại.
Họ còn nghĩ sắp tiêu đời rồi chủ tịch là người ghét nhất là ai nghe điện thoại trong giờ họp.
Đình Phong nghe máy thì giọng nói ngọt ngào từ Y Nguyệt vang lên.
-"Anh ơi! Anh ơi! anh yêu !"
-"Em tỉnh rồi sao ?"
-"Em vừa mới dậy thôi"
-"Hôm nay em định đi đâu chơi không ?"
-"Dạ, em đang chuẩn bị đi chơi cùng với An Nhã và Lâm Du"
-"Em định xử lý hai đứa nó sao về chuyện quà sinh nhật sao ?"
-"Đúng vậy...!tại hai cậu ấy mà em bị anh hành suốt đêm..."
-"Em còn nhớ sao?"
-"Tất nhiên rồi, mà anh làm việc đi, em cúp máy đây...!Yêu anh nhiều...."
-"Yêu em, bảo bối "
Đình Phong cũng chưa nói với Y Nguyệt về việc mình sang chi nhánh ở Pháp để khảo sát.
Mọi người trong phòng họp ngạc nhiên ai mà có thể làm chủ tịch vui như vậy.
Đình Phong tắt máy, khuôn mặt, trạng thái lại giống như cũ.
Giọng anh vang lên
-"Họp tiếp"
-"Vâng thưa..
vâng...!thưa chủ tịch"
Mọi người tiếp tục họp trong không khí căng thẳng như ban đầu không ai dám nói.
Đúng là Đình Phong khi đứng trước mặt Y Nguyệt thì dịu dàng, ấm áp nhưng mà khi đứng trước người khác thì như diêm vương: lạnh lùng, tàn khốc .
Y Nguyệt hẹn An Nhã và Lâm Du ở một quán nước cũng rất là gần trung tâm thương mại.
Vừa bước vào thì đã thấy An Nhã đang uống Cafe sữa còn Lâm Du thì uống trà sữa hai người đang cười vui vẻ với nhau nữa.
Y Nguyệt bước tới hai cô bạn liền vui vẻ chào.
-:Y Nguyệt cậu đến rồi sao"
-"Chào hai bạn tốt của tôi"
-"Hi...!hi..."
Y Nguyệt ngồi xuống gọi một ly nước cam.
Cô bắt đầu định tội An Nhã và Lâm Du.
Y Nguyệt:
-"Hai cậu tại sao lại nghĩ ra món quà đó, và lấy nó tặng tớ?"
Lục An Nhã:
-"Tại chúng tớ nghĩ cậu có bạn trai nên món quà đó cậu sẽ thích."
Y Nguyệt:
-"Ừ thích lắm...!cũng nhờ hai cậu mà tớ bị anh ấy hành cả một đêm."
Lâm Du:
-"Vậy bạn trai cậu hành cậu sao vậy ?"
Y Nguyệt:
-"Tớ không nói chuyện này nữa"
Y Nguyệt cũng nghĩ tại mình lúc đầu nói chuyện có bạn trai với An Nhã và Lâm Du làm gì.
Lâm Du và An Nhã muốn Y Nguyệt nói ra nhưng mà Y Nguyệt lại không nói.
Đúng thật là An Nhã và Lâm Du thật ngây thơ trong chuyện tình cảm này.
Y Nguyệt đột nhiên thốt ra:
-"Vậy khi