Hôm sau Nhã Yên tỉnh dậy, lúc này mặt trời đã nhô cao.
Cô hít thở một chút, mùi hương thu vào mũi là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
Nhã Yên gắng gượng ngồi dậy, loay hoay tìm nước uống.
Do lạ chỗ nên mọi việc đều trở nên khó khăn.
Xoảng!
Tiếng đồ vật rơi vỡ, Nhã Yên giật mình ngồi co ro trên giường.
Tôn Gia Quyến vốn thức cả đêm để canh chừng cô, vừa chợp mắt được một chút thì bị tiếng động làm tỉnh giấc.
“Cô Triệu, làm sao vậy?”
“Anh Tôn, sao anh lại ở đây?”
Đôi mày lá liễu chau lại, lẽ nào hôm qua giờ anh ấy ở đây?
“Tôi có một người bạn làm trong này, đi ngang thấy cô nên ghé vào hỏi thăm xem sao.
Cô thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Từ lúc gặp lại Triệu Nhã Yên, trình độ nói dối của Tôn Gia Quyến đã lên đến độ thượng thừa, có thể nói dối mà mặt không đỏ, mắt không chớp, lòng không run.
Nhã Yên “à” một tiếng, đáp:
“Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi! Anh có thể...!rót giùm tôi ly nước được không?”
“Được!”
Anh đáp một tiếng, đứng dậy vòng qua bên giường rót một ly nước, trực tiếp đưa lên miệng cô.
Nhã Yên đỡ lấy uống một ngụm, chưa đỡ khát cô uống thêm một ngụm nữa rồi dùng ống tay áo lau nước dính trên môi, không quên cảm ơn Tôn Gia Quyến.
Tiểu Bình dẫn theo An An vào thăm Nhã Yên, An An vừa vào phòng lập tức buông tay Tiểu Bình ra chạy lại chỗ mẹ.
Tiểu Bình gật đầu chào Tôn Gia Quyến, anh cũng gật chào lại.
“Mẹ, An An nè! Mẹ hết bệnh chưa ạ?”
Nhã Yên nghe tiếng líu lo của con gái, mệt mỏi gì cũng đều tan biến hết.
Cô xoa đầu con bé, cưng chiều nói:
“Mẹ hết bệnh rồi, An An đừng lo nha.”
“Dạ!” - An An cười hì hì, lúc này mới để ý đến Tôn Gia Quyến.
Cô bé reo lên - “A, chú hoàng tử! Chú ở đây với mẹ con hôm qua giờ ạ? Hôm qua con cũng thấy chú mặc bộ đồ y như vậy.”
Tất cả mọi người: “...”
Sợ Nhã Yên nghĩ nhiều, Tôn Gia Quyến hắng giọng một cái, ngồi xuống nắm lấy hai đầu vai nhỏ của An An, nói:
“Có phải An An nhớ lầm rồi không? Hôm qua chú mặc đồ màu đen, còn bây giờ là màu xám mà.” - Kèm theo một cái nháy mắt ám hiệu.
An An vốn là một cô bé thông minh, lanh lẹ, nghe Tôn Gia Quyến nói vậy là cô bé hiểu ra.
“À đúng rồi, là An An nhớ lộn.
Hi hi!”
Tôn Gia Quyến hài lòng xoa đầu An An, Tiểu Bình đứng kế bên che miệng cười.
Hai người này thật là...!dám lừa gạt chị cô!
Nhưng không sao, cô rất thích!
“An An, hôm nay con không đi học sao?”
Nhã Yên chợt nhớ ra đáng lẽ giờ này An An nên ở trường mới đúng, ấy thế mà con bé lại có mặt ở đây.
An An sợ mẹ mắng, liền trèo lên giường chui vào lòng cô nũng nịu:
“An An lo cho mẹ nên...!nên mới bảo dì Bình cho con nghỉ học một bữa để vào thăm mẹ.”
An An còn rưng rưng đôi mắt tròn xoe nhìn Nhã Yên, chỉ tiếc rằng cô không thể nhìn thấy.
Nhưng nghe giọng nói và cái ôm đang siết lấy mình, Nhã Yên có muốn giận cũng không được.
“Lần này thôi đó, lần sau con không được nghỉ học biết chưa?”
Mẹ không mắng, An An úp mặt vào ngực Nhã Yên gật gật “dạ” một tiếng.
Tôn Gia Quyến cùng Tiểu Bình nhìn con mèo nhỏ đang mè nheo trong lòng Nhã Yên chỉ có thể bật cười vì sự đáng yêu này.
Nhã Yên cảm thấy trong người đã khoẻ cho nên cô bảo Tiểu Bình đưa mình xuất viện.
Tiểu Bình nhìn sang Tôn Gia Quyến như muốn hỏi ý, nhận được cái gật đầu của anh, cô liền chạy đi làm thủ tục.
Tôn Gia Quyến đưa ba người họ về nhà.
Tiểu Bình bế An An xuống xe, cô chưa kịp ra hiệu cho Tôn Gia Quyến đưa chị mình vào nhà thì đã thấy anh làm việc đó trước.
Đây là lần đầu tiên Tôn Gia Quyến bước vào ngôi nhà nhỏ xinh này.
Mọi lần anh chỉ nhìn ở bên ngoài đã thấy nó rất đẹp,