Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 37


trước sau

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |

Cô bé lớn tuổi nhất sợ sệt bước lên đài diễn. Khi nhạc công chơi đàn hỏi em hát ca khúc nào, em ngập ngừng một hồi mới báo tên của ca khúc cho ông. Một lát sau, cô bé cất giọng hát ca khúc “Dương Liễu Từ”.

Bài “Dương Liễu Từ” là ca khúc khá quen thuộc nhưng muốn hát hay cũng không dễ. Ban đầu vì căng thẳng nên giọng hát của em bị phô nhưng dần dần em lấy lại được bình tĩnh, giọng ca êm ái du dương nghe khá hay.

Dư Âm gật gù nói:

“Tuy giọng hát của cô bé kia không xuất sắc nhưng nghe khá ổn. Nếu được dạy dỗ đến nơi đến chốn, sau này kiếm chén cơm bằng tiếng ca cũng không khó.”

Thu Hân Nhiên chỉ nghe qua loa, tâm trí của nàng không để ở đây. Sau khi cô bé hát xong, một vài người lên tiếng tán thưởng, một số người đứng dậy vỗ tay, cô bé đứng ở trên đài đỏ mặt, cũng không biết vì xấu hổ hay vui mừng.

Chủ quán đứng dưới đài diễn khá hài lòng với em. Sau đó, một cô bé khác cũng hát khúc “Dương Liễu Từ” nhưng vì còn nhỏ nên em hát không hay bằng cô bé phía trước. Nghe tiếng cười nhạo của một vài thực khách trong đại sảnh, em xấu hổ đến phát khóc, chưa hát xong đã chạy xuống đài.

Đám trẻ này phần lớn đều chưa được dạy hát khúc, dù vài đứa có giọng hát khá hay nhưng khi đứng trước nhiều ánh nhìn của người lạ như vậy thì chẳng các em lại chẳng hát được câu nào ra hồn. Mấy đứa trẻ tiếp theo hát khá tốt nhưng phần lớn đều không như ý muốn. Các thực khách dần dần chẳng còn hứng thú nữa, quay lại tán gẫu với nhau. Chỉ có Dư Âm vẫn hào hứng lắng nghe, thỉnh thoảng còn bình luận mấy câu.

Thu Hân Nhiên thấy những đứa trẻ khác đã biểu diễn xong chỉ còn dư lại một mình cô bé tên là Tiểu Mai. Cô bé vịn thang leo lên đài diễn. Mọi người xung quanh chẳng ai để ý đến em, vài người quay đầu liếc mắt nhìn lên đài diễn một cái rồi tiếp tục câu chuyện của mình. Cả đại sảnh chỉ có duy nhất bàn của Thu Hân Nhiên chăm chú dõi theo cô bé.

Cô bé cũng hát khúc “Dương Liễu Từ” khiến người nghe nghi ngờ phải chăng các cô bé này được một sư phụ dạy hát trước khi lên diễn hay không.

Trong đại sảnh ồn ào nhốn nháo, Tiểu Mai đứng giữa đài diễn một hồi lâu mới rụt rè cất giọng hát, nhưng tiếng hát của em bị nhấn chìm trong tiếng nói cười của những người xung quanh. Một số người nghi ngờ em chỉ nhép miệng mà thôi. Nguyên Chu quay đầu hỏi nàng:

“Cô bé đó bị câm à?”

Thu Hân Nhiên không để ý đến câu hỏi của cậu, nàng nhìn chằm chằm cô bé đang đứng trên sân khấu, em đang hát những câu ca cuối cùng. Phía dưới đài dần dần nghe loáng thoáng giọng hát của em. Lúc đầu giọng hát đó rất nhỏ gần như là ảo giác, sau đó càng lúc càng rõ ràng hơn. Giọng hát của em tựa sơn ca, trong trẻo sáng ngời làm người ta say mê. Chẳng biết từ bao giờ, cả đại sảnh bỗng trở nên yên tĩnh, mỗi người đều bị hấp dẫn bởi giọng ca của em.

Giọng ca của em không hoàn mỹ, vừa nghe đã biết chưa được đào tạo gì. Em cũng không biết cách lấy hơi, nhưng giọng ca lại trong trẻo tựa như tiếng chim líu lo trong rừng sớm. Khúc hát “Dương Liễu Từ” viết về sự chia ly và nỗi âu sầu của đôi trai gái yêu nhau, trong giai điệu chất chứa nỗi niềm u oán thê lương nhưng có lẽ vì em còn nhỏ, chưa hiểu hết tình ý trong lời ca nên trong giọng hát của em lại hồn nhiên, tươi mát và thoát tục.

Dư Âm ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng ánh mắt của ông sáng ngời, vuốt râu nói:

“Đúng là một mầm non tốt, quả là ông tổ nghề ban cho một giọng hát kiếm cơm!”

Thu Hân Nhiên không hiểu nhạc lý nhưng nghe cô bé hát cũng không tệ, quay đầu hỏi:

“Chủ quán sẽ chọn giữ lại mấy đứa bé trong đám này sao?”

Dư Âm cười nói:

“Nếu chủ quán không giữ lại thì tôi sẽ nhận cô bé làm đồ đệ.”

Đối với cô bé mồ côi mà nói, dù ở lại lầu Tuý Xuân hay theo Dư Âm học nghệ đều là kết cục không tồi, ít nhất các em có thể tự mình kiếm sống, tốt hơn bị kẻ môi giới bán đi những nơi “bẩn thỉu” khác. Nghĩ vậy Thu Hân Nhiên vui mừng thay cho cô bé. Nhưng trong mắt của Nguyên Chu, biểu hiện vui vẻ của nàng lại chính là vì biết được cô bé có tài nghệ ca hát, sau này có thể thay chị của mình trả nợ. Nghĩ vậy cậu bỗng dưng thấy thương cảm cho cô bé kia.

Khúc “Dương Liễu Từ” dần dần đến hồi cuối, nhưng khi hát đến đoạn ‘Tơ liễu vấn vương’ thì em đột nhiên dừng lại. Mọi người trong đại sảnh ngỡ ngàng, nhìn lên thấy em đỏ bừng mặt, lúng túng đứng yên tại chỗ mới hiểu hoá ra em ấy quên lời.

Hai mắt của Tiểu Mai đỏ ửng, luống cuống nắm chặt góc áo. Thấy em còn nhỏ, lại là lần đầu đứng trước nhiều người như vậy nên các thực khách rất rộng lượng. Một vài người cười khẽ, một vài người vỗ tay khen ngợi. Tiểu Mai xấu hổ đi xuống đài, len lén nâng tay lau nước mắt.

Dư Âm gọi hầu bàn đến, nói:

“Tôi thấy cô bé vừa rồi là mầm non tốt muốn nhận làm đồ đệ, anh bảo với chủ quán đến đây cùng tôi thương lượng một hai.”

Dư Âm là khách quen nên hầu bàn thoải mái đồng ý. Thu Hân Nhiên rót một chén rượu mời ông:

“Sao ngài có ý nhận cô bé kia làm đồ đệ vậy?”

“Hiếm người có giọng ca tốt lại muốn học hát xướng. Huống chi tôi là người tứ cố vô thân, chẳng con cái nhà ai muốn nhận một người nghèo rớt mồng tơi như tôi làm sư phụ.”

Dư Âm từ tốn nói:

“Cô bé kia có tư chất không tồi. Tôi không dám cam đoan sau này cô bé được ăn ngon mặc đẹp nhưng nếu đi theo tôi thì không lo chết đói.”

Thu Hân Nhiên nghe Dư Âm thật lòng muốn nhận một đồ đệ để dạy bảo thì an tâm, nói:

“Mấy cô bé này đều bơ vơ không nơi nương tựa, nếu ngài có lòng như vậy thì thật tốt quá.”

Trong lúc đang nói chuyện, Thu Hân Nhiên liếc thấy một gã đầy tớ đi từ lầu hai xuống rồi nói nhỏ gì đó với chủ quán. Chủ quán có vẻ rất cung kính đối với gã đầy tớ kia. Nàng thầm phỏng đoán thân phận của những người đang dùng cơm ở trên lầu.

Một lúc sau nàng thấy vẻ mặt của chủ quán khó xử nghiêng đầu nhìn đến bàn của nàng. Gã đầy tớ cũng theo ánh mắt của chủ quán nhìn sang, vẻ mặt của gã không vui, lạnh lùng nói thêm gì đấy với chủ quán. Trong lòng của Thu Hân Nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành. Chẳng bao lâu sau, hầu bàn vừa được Dư Âm nhờ chuyển lời chạy lại, nói:

“Ông chủ Dư, cô bé kia đã lọt vào mắt xanh một vị khách quý. Ngài ấy muốn dẫn con bé về phủ, tôi
e rằng nó không thể làm đệ tử của ngài rồi.”

Dư Âm chưa kịp mở miệng đáp lời, Thu Hân Nhiên đã cướp lời nói trước:

“Là vị quý khách nào thế?”

Hầu bàn khó xử, một lúc sau mới nói đầy thâm ý:

“Thật ra chủ quán chúng tôi cũng muốn mua cô bé kia, chỉ là vị khách quý kia ưng ý nên đành nhường cho ngài ấy và chọn một cô bé khác.”

Xem ra là người khách quý kia có lai lịch không nhỏ.

Dư Âm lộ ra chút tiếc nuối hỏi:

“Vị khách quý kia cũng am hiểu âm luật ư?”

Ánh mắt của hầu bàn có mấy phần không đành lòng, thở dài nói nhỏ:

“Thôi được rồi, tôi nói cho các người vậy. Chư vị biết ai là người bao hết lầu hai của chúng tôi không?”

Nguyên Chu mỉa mai:

“Ra tay xa hoa như vậy đa phần là con em gia đình quyền quý trong kinh nhỉ?”

“Quý khách đoán không sai! Chính là cậu cả Ngô Bằng của Ngô Thị lang đấy.”

Nghe cái tên Ngô Bằng, Dư Âm và Nguyên Chu đều nhíu mày, chỉ có Thu Hân Nhiên ngơ ngác không hiểu:

“Người tên Ngô Bằng này có gì lạ?”

Nguyên Chu đáp:

“Người tên Ngô Bằng này có danh tiếng không mấy tốt đẹp.”

“Ở phương diện nào?”

Nguyên Chu suy nghĩ một phen, uyển chuyển nói:

“Nghe nói hắn là kẻ háo sắc, lại thích bao nuôi mấy cô gái xinh đẹp. Có tin đồn hắn đã từng ngược đãi người ta đến chết đó.”

Dư Âm cũng thở dài nói:

“Cô bé kia rơi vào tay của cậu Cả Ngô thì…”

Thu Hân Nhiên giật mình nói:

“Không được!”

Nguyên Chu sửng sốt nói:

“Vậy cô tính làm gì?”

Thu Hân Nhiên đảo mắt suy nghĩ, nói với hầu bàn:

“Anh nói với người môi giới rằng tôi cũng thích cô bé kia, nếu vị khách ở lầu hai cũng muốn mua cô bé thì tôi sẽ đấu giá trao tay [1] với hắn.”

[1]

Tại phòng riêng ở lầu hai, nghe gã đầy đi tới thì thầm gì đó, thanh nhiên mặc trang phục bằng gấm đang ngồi uống rượu bỗng trợn mắt, cao giọng nói:

“Mày nói cái gì?”

Một câu này của hắn khiến những người khác nhìn sang, Lý Hàm Tinh ngồi cách đó không xa hóng hớt:

“Sao vậy, dưới lầu có kẻ nào không có mắt muốn cướp người với cậu Cả Ngô của chúng ta à?”

Đám người nghe vậy hào hứng nhìn qua. Lý Hàm Đài ngồi ở ghế trung tâm đang tán gẫu với mấy người bên cạnh cũng nhìn Ngô Bằng, hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Hôm qua là lễ đội mũ của Lý Hàm Đài. Ngô Bằng đã khoác lác rằng hắn rất thân với Đại hoàng tử nên đã bao trọn cả tầng hai của lầu Tuý Xuân để bày tiệc chúc mừng. Lý Hàm Đài không thích cậu em họ Ngô Bằng này nhưng Thục Phi đã dạy rằng phải thân thiết với họ ngoại nên hắn đành giả vờ vui vẻ tham gia.

Ngô Bằng nghe Lý Hàm Đài đồng ý đến dự tiệc thì vui mừng quá đỗi, phát thỉnh thiếp cho tất cả con em thế gia trong kinh thành. Lý Hàm Ý biết tiếng xấu của Ngô Bằng nên lúc nhận thỉnh thiếp thì chẳng thèm mở ra xem. Lý Hàm Tinh và Lý Hàm Phong lại đến tham dự. Nguyên do của Lý Hàm Tinh thì không rõ nhưng Lý Hàm Phong đến là vì Hạ Tu Ngôn khuyên bảo.

Thật ra Lý Hàm Phong định không tham gia, nào ngờ Hạ Tu Ngôn biết Ngô Bằng đãi khách lại thấy hiếu kỳ, còn khuyên hắn nên nể mặt Đại hoàng tử đi một chuyến. Ngẫm lại nếu đám hoàng đệ không tham dự tiệc mừng lễ đội mũ của hoàng huynh sợ người ta sẽ đồn rằng giữa bọn họ có hiềm khích, vì vậy Lý Hàm Phong đành đồng ý tham gia.

Hôm nay mấy người họ đến lầu Tuý Xuân mới biết Ngô Bằng đã bao nguyên cả tầng hai, lại còn gọi một đám ăn chơi trác táng nổi tiếng trong kinh thành đến. Lý Hàm Đài vừa xuống xe ngựa thì sắc mặt đã tối sầm, vì ngại mặt mũi của họ ngoại nên mới không xoay người bỏ đi ngay.

Ngô Bằng thấy anh họ của hắn không vui thì biết điều rất nhiều, chẳng dám làm trò gì quá đáng. Cả đám người đàng hoàng ăn cơm uống rượu nên sắc mặt của Lý Hàm Đài dần tốt hơn một chút.

Tiệc qua hơn phân nửa bỗng một giọng ca từ dưới đại sảnh vang lên, hỏi ra mới biết hôm nay lầu Tuý Xuân tuyển đào hát mới. Trong phòng toàn là các cậu ấm xuất thân quyền quý, ngậm thìa vàng sinh ra, thấy không biết bao nhiêu con hát nên cũng chẳng để tâm lắm.

Bỗng dưng dưới đại sảnh lại vang lên một giọng ca vừa non nớt lại vừa trong trẻo. Lý Hàm Đài đang uống rượu cũng dừng lại lắng nghe một hồi.

Ngô Bằng rất giỏi nhìn mặt đoán ý, hỏi:

“Anh họ, anh thấy cô gái này hát thế nào?”

Lý Hàm Đài gật gù, nói:

“Mặc dù không có kỹ xảo gì nhưng lại có vẻ mộc mạc hiếm có.”

Ngô Bằng nhân cơ hội lấy lòng, nói:

“Nếu anh thích thì em sẽ mua nàng ta rồi đưa đến phủ tặng anh nhé?”

Lý Hàm Đài lắc đầu từ chối nhưng Ngô Bằng nào dễ dàng bỏ qua cơ hội thể hiện như vậy, lên tiếng khuyên:

“Anh họ đã nói nàng ấy là khối ngọc thô cần mài dũa, trong phủ của anh có nhiều nhạc công như vậy, đối với nàng mà nói nếu được anh họ mang về phủ dạy dỗ thì tốt hơn trở thành con hát ở đây gấp mấy lần.”

Lời này của hắn nghe rất hợp lý khiến Lý Hàm Đài hơi dao động. Ngô Bằng thấy vậy gọi gã đầy tớ bên cạnh đến, nói:

“Mày xuống dưới lầu nói với chủ quán là ta muốn cô gái kia để làm quà cho anh họ của ta.”

Đi ra ngoài mua một đứa ở cũng không phải chuyện gì to tát. Hạ Tu Ngôn nhấp chén trà trong tay, trong lòng cười lạnh nghĩ tiệc rượu hôm nay quá nhàm chán. Nếu biết Ngô Bằng chỉ là tên vô tích sự như vậy thì cậu chẳng cần tốn công đến đây một chuyến làm gì.

– Hết chương 37-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện