Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 67


trước sau

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Thu Hân Nhiên ngồi xe ngựa trở về quán cơm Hà Ký thì trời đã sẩm tối. Lúc này vừa vặn là giờ cao điểm trong quán, nàng vừa đi vào thì Hà Tú Nhi kéo lại hỏi:

“Hồi trưa chị đi đâu thế? Sao tới tận giờ mới về?”

Thu Hân Nhiên kinh ngạc hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Có khách đến tìm chị đó. Ông ta ngồi chờ ở trên lầu từ trưa tới giờ, trông có vẻ hung dữ ghê lắm, coi bộ không phải người tốt tính.”

Thu Hân Nhiên trong đầu “ông” một tiếng, vội vàng chạy lên lầu đẩy cửa ra, quả nhiên thấy trong phòng có một người đàn ông cao to lực lưỡng đang ngồi chờ. Người đàn ông quay đầu lại, vốn da mặt của hắn đã đen, nay thấy nàng lại càng đen hơn. Thu Hân Nhiên vốn nghĩ Hạ Trung có thành kiến nặng với mình, ít nhất ngày mai mới có thể bỏ đi yêu ghét trong lòng mà đến tìm mình. Nào ngờ người này cũng biết co biết duỗi, vừa thấy tín vật đã lập tức chạy đến, chưa kể còn kiên nhẫn ngồi chờ nàng suốt cả một buổi chiều. Thấy nàng vào, Hạ Trung đang định nổi cơn tam bành thì Thu Hân Nhiên cười tươi lên tiếng chào hỏi trước:

“Chào Hạ phó tướng!”

Nàng vừa xoay người đóng cửa phòng khách vừa nói:

“Trưa nay tôi đến thôn trang ngoại ô một chuyến nên về hơi trễ, làm phiền phó tướng chờ lâu rồi.”

Không có mấy người biết được Mai Tước trốn ở đâu, nàng vừa vào cửa đã nói ra chuyện ấy để chứng tỏ mình được Hạ Tu Ngôn nhờ cậy làm cho Hạ Trung cứng họng không nói thêm được gì.

Thu Hân Nhiên thấy sắc mặt của hắn đen như đáy nồi thì cười thầm trong bụng, vội vàng nghiêm mặt nói:

“Chẳng biết phó tướng đến đây muốn nhờ tôi chuyện chi?”

Hạ Trung hừ một tiếng, hỏi:

“Tôi muốn hỏi cô đưa túi nhỏ kia đến là có ý gì?”

Thu Hân Nhiên chậm rãi lấy trong ngực áo ra một cái thẻ bài bằng thiết được điêu khắc tinh xảo. Hạ Trung đón lấy nhìn kỹ một hồi thì sắc mặt biến đổi, hỏi:

“Cái này sao lại ở chỗ của cô?”

Đây là thẻ bài Hầu gia luôn mang bên mình. Nó có thể điều động được cận vệ riêng, tuyệt đối không được đưa cho kẻ khác. Phải chăng đạo cô này lấy trộm từ trên người của Hầu gia? Nghĩ vậy, Hạ Trung nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Thu Hân Nhiên thấy sắc mặt của hắn đã hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, thầm nghĩ vị phó tướng này đầu óc chẳng thông minh tí nào. Đêm hôm đó Hạ Tu Ngôn nói một tràng đầy chính nghĩa làm cho nàng tâm huyết dâng trào, lúc này nghĩ lại thì có lẽ y đã sớm biết Hạ Trung không đảm đương nổi trách nhiệm nên mới miễn cưỡng lấy nàng thay thế hắn chèo chống cục diện? Nàng thở dài nói:

“Nếu không phải Hầu gia chính tay đưa cho tôi, giờ tôi lấy ra cho ngài xem, há chẳng phải là tự lạy ông tôi ở bụi này à?”

Hạ Trung ngẫm lại thấy cũng có lý, nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao Hầu gia lại đưa vật quan trọng như thế cho nàng. Thu Hân Nhiên thấy vẻ mặt của hắn còn hơi nghi hoặc thì dựa người vào lưng ghế, cố ý nói:

“Hạ phó tướng không tin tôi cũng dễ hiểu. Nói thật tôi không muốn lội vào vũng nước đục tranh quyền đoạt vị này, chi bằng ngài mang nó về đi, tôi cũng được thoải mái tự tại.”

Hạ Trung cảm giác nàng đang lấy lui làm tiến, nhưng thấy nàng đứng dậy chuẩn bị tiễn khách thật thì chỉ đành nhắm mắt nói: 

“Hầu gia đã đưa thẻ bài này cho cô, sao cô phủi tay mặc kệ như thế?”

Thu Hân Nhiên kéo giọng đáp:

“Tôi có cầm thẻ bài này cũng không điều động được ngài, nói chi đến quan tâm hay không?”

Hạ Trung cắn răng hỏi:

“Thế cô muốn tôi làm gì?”

Thu Hân Nhiên vẫn lắc đầu như cũ: 

“Hạ phó tướng chỉ nói miệng như thế chứ trong lòng e rằng vẫn đề phòng tôi, nếu đã như vậy thì tôi nên trả lệnh bài này lại, không nhúng tay vào mới tốt nhất.”

Nàng tỏ vẻ tiếc hận khiến Hạ Trung sôi gan, nhưng lúc này không có Cao Dương lẫn Triệu Nhung, chẳng có ai chỉ huy mà Hầu gia lại đưa thẻ bài cho nàng.

Hạ Trung để tay lên hai đầu gối, cân nhắc một hồi mới ngẩng đầu nghiêm mặt nói với nàng: 

“Nói thật lòng thì tôi không tin tưởng cô nhưng ở trong quân nhiều năm cũng biết quân lệnh như núi. Bây giờ thẻ bài nằm trong tay cô, lại là ý của Hầu gia nên dù lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng không chối từ.”

Thu Hân Nhiên khẽ cười: 

“Được, có lời này của phó tướng thì tôi an tâm rồi.”

Hạ Trung hừ một tiếng, hỏi:

“Vậy cô nói cho tôi tiếp theo phải làm gì?”

“Muốn làm tốt việc này trước tiên phải tìm một người. Phiền ngài đưa giúp tôi một phong thư.”

Hạ Trung trừng mắt nhìn nàng, lại bị nàng lườm lại thì ủ rũ nói:

“Được rồi, chẳng phải là đưa một phong thư thôi à. Vậy đưa thư đi đâu?”

Thu Hân Nhiên vẫn ung dung giải thích:

“Phó tướng chớ nghĩ tôi đang trêu chọc ngài. Bức thư này phải đưa đi dưới danh nghĩa của Định Bắc Hầu.”

Nghe nàng nói vậy, Hạ Trung mới tạm tin, hỏi:

“Vậy đưa cho ai?”

Thu Hân Nhiên mỉm cười: 

“Đưa cho con gái rượu của Hàn thượng thư, Hàn Lệnh.”



Tung tích của Định Bắc Hầu vẫn không rõ. Thời gian dài trôi qua, tuy không có nhiều người nói ra miệng nhưng càng lúc càng có nhiều người có dự cảm lần này Hạ Tu Ngôn hẳn là lành ít dữ nhiều.

Chuyện này chưa qua thì chuyện khác đã đến. Chuyện thứ nhất là thuộc hạ Triệu Nhung của Hạ Tu Ngôn chính là Chương Dung – cậu Cả nhà họ Chương đã bỏ trốn trên đường đi đày rồi trốn vào kinh ám sát Vi Dật năm đó.

Chuyện này lại khiến trong triều nổi sóng, bản án cũ của nhà họ Chương vẫn chưa sáng tỏ, năm đó Chương Vĩnh có thật sự cấu kết với người Đạt Việt hay không vẫn còn nhiều nghi vấn, nay Chương Dung lại chạy vào trong quân Xương Vũ là có dụng ý gì. Điểm này không khỏi làm cho người ta suy nghĩ nhiều, ngay cả cấp trên của hắn là Hạ Tu Ngôn cũng bị nghi ngờ là có quan hệ mập mờ với người Đạt Việt. Dù sao thì khi đề bạt ai cũng phải điều tra rõ ràng xuất thân của người đó một lượt. Triệu Nhung giả danh vào trong quân, lại còn leo lên vị trí cao như thế thì rất khó để người ta tin rằng Hạ Tu Ngôn hoàn toàn không biết gì.

Hướng gió trong triều nhất thời xoay chuyển, nếu không phải lúc này Hạ Tu Ngôn chẳng biết sống chết thế nào, Thánh thượng cũng không tiện hỏi đến thì sợ rằng y cũng sẽ bị Đại Lý Tự tra hỏi một phen.

Mấy ngày nay Ngô Quảng Đạt vô cùng thoải mái. Lão nghe nói khu mỏ bỏ hoang ở thành Nam bị sập, hay tin Á Thuật và Hạ Tu Ngôn đều ở bên trong thì mừng rỡ khôn cùng. Không có Hạ Tu Ngôn ngáng chân trong triều, thời gian gần đây lão tự tại hơn bao nhiêu, ngay cả Vi Dật cũng đã khôi phục lại chức thống lĩnh của quân Vũ Lâm.

Đối với lão, còn có một chuyện vui khác nữa, chính là tìm được tung tích ả đào của vườn Phương Trì đã mất tích.

Mấy ngày trước có một người phụ nữ mang khăn trùm đầu, vụng trộm đi đến một tiệm cầm đồ trong thành Trường An cầm cố một túi trang sức. Những trang sức kia có giá trị không nhỏ, chủ tiệm cầm đồ là người tinh mắt lão luyện, vừa liếc mắt đã nhận ra những món trang sức kia là đồ trong cung lén lút mang ra ngoài. Xưa nay trộm đồ trong cung ra ngoài bán là tội lớn nên chủ tiệm cầm đồ không dám làm bậy. Trước mặt thì giả vờ mời người phụ nữ kia ngồi nghỉ trong tiệm hòng kéo dài thời gian, sau lưng thì sai thằng sai vặt đi cửa sau ra ngoài báo quan.

Người phụ nữ kia tựa như phát hiện ra được gì, không thèm để ý đến chủ tiệm giữ lại, ngay cả túi trang sức cũng không cần, vội vã chạy ra khỏi tiệm. Lúc quan sai của Đại Lý Tự đến thì chẳng thấy bóng dáng của người đó đâu nữa.

May rằng những món trang sức kia vẫn còn, Đại Lý Tự mang về điều tra, kiếm chứng được đó là đồ ở trong cung. Thế nhưng, càng điều tra thì lại càng thấy kỳ quặc. Tất cả đồ trang sức đều của Từ Tần, nhưng tại sao nó lại có thể ở ngoài cung?

Đại Lý Tự tiếp tục tra án, lật lại vụ án bảy năm trước của Tiểu Tùng, phát hiện cô ấy chính là người đã ăn cắp đồ của Từ Tần. Vậy thì những nghi vấn đều đã rõ ràng. Ả đào Mai Tước của vườn Phương Trì là em gái của Tiểu Tùng, cung nữ chải đầu hầu bên cạnh Từ Tần năm xưa. Năm đó Tiểu Tùng trộm trang sức gửi về nhà, sau khi sự việc bại lộ thì ra tay sát hại Từ Tần rồi tự sát.

Có lẽ Mai Tước nghe được chuyện này nên mới muốn báo thù. Cô ta trốn tránh mấy ngày, tiền bạc trên người đã hết nên mới mang những món đồ này đi cầm.

Nhưng lại có một nghi vấn mới phát sinh. Mai Tước muốn báo thù gì? Tại sao lại tìm Ngô Bằng? Hay trong đó còn có điều gì chưa sáng tỏ. Dựa vào
phát hiện lần này, Đại Lý Tự xác định Mai Tước chưa chết, đồng thời cũng không thể phán tội giết người cho Ngô Bằng đành thả hắn về phủ, ngày sau thẩm vấn.

Hôm đó Thu Hân Nhiên đến Đại Lý Tự gặp Chu Hiển Dĩ. Hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm, Chu Hiển Dĩ chau mày nói:

“Chuyện này kỳ quái nhất là túi trang sức kia. Trong đó có một món không nằm trong danh sách Tư Trân, hẳn không phải là đồ của cung Lạc Mai, nhưng nó lại vô cùng có giá trị. Đúng là kỳ lạ.”

Thu Hân Nhiên nhấp một ngụm trà, giả vờ lơ đãng nhắc đến:

“Hay cậu thử hỏi Hoàng hậu xem thế nào.”

Chu Hiển Dĩ ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao cô nói như thế?”

Thu Hân Nhiên đáp:

“Đã là đồ ở trong cung lại không thuộc danh sách Tư Trân, hẳn là đồ riêng của các Phi tần. Nếu nó thật sự đặc biệt thì Hoàng hậu có ấn tượng cũng không chừng.”

“Tôi chỉ sợ người quản lý danh sách Tư Trân năm đó quên ghi lại thôi. Nếu đến hỏi Hoàng hậu thì giống như chuyện bé xé ra to.”

“Hoàng hậu quản lý sáu cung, đồ trong cung Lạc Mai mất đi lại tìm được về thì ngài ấy cũng sẽ hỏi người quản lý danh sách Tư Trân mà thôi. Lúc đó cậu thuận miệng hỏi một lời, ngài ấy chắc hẳn sẽ không trách tội đâu.”

Chu Hiển Dĩ thấy lời của nàng có lý, gật đầu đồng ý.

Mấy ngày sau, Thu Hân Nhiên lại cố ý đến Tư Thiên Giám thăm hỏi Nguyên Chu. Lần trước nghe Thu Hân Nhiên bị bắt cóc, cậu đã rất lo lắng, nay thấy nàng bình yên vô sự trở về thì thở phào một hơi.

Thu Hân Nhiên không thể nói thẳng kế hoạch của Hạ Tu Ngôn cho cậu nên chỉ nói qua loa, may rằng Nguyên Chu tinh ý cũng không hỏi nhiều. Hai người ngồi nói tán gẫu mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ở trong cung. Lúc này, một nội thị đi vào Tư Thiên Giám mời Thu Hân Nhiên đến cung Vĩnh Minh hầu chuyện vua Tuyên Đức.

Thu Hân Nhiên và Nguyên Chu nghi hoặc nhìn nhau, nội thị đến truyền lệnh khẽ cười nói:

“Bạch giám chính cũng đang ở cung Vĩnh Minh đấy ạ. Thánh thượng hay tin Thu đạo trưởng vào cung nên cho gọi ngài qua hầu chuyện một lát.”

Thu Hân Nhiên trao đổi ánh mắt với Nguyên Chu, trong lòng có suy đoán về lý do Thánh thượng đột nhiên cho mời mình như thế này.

Sau khi đến cung Vĩnh Minh, Thu Hân Nhiên thấy vua Tuyên Đức và Bạch Cảnh Minh đang ngồi chơi cờ với nhau. Thấy nàng đến, vua Tuyên Đức thân thiết vẫy tay gọi nàng tới trước mặt.

Thu Hân Nhiên ngồi một bên xem hai người đánh tiếp ván cờ đang dang dở. Ván cờ kết thúc, vua Tuyên Đức thả quân cờ lên bàn, tâm tình có vẻ rất tốt, cười với Bạch Cảnh Minh:

“Trong cung này chỉ có một mình khanh dám thắng trẫm.”

Bạch Cảnh Minh chỉ mỉm cười đáp lại, vua Tuyên Đức than thở:

“Trẫm vẫn còn nhớ lần đầu tiên lúc đạo trưởng đồng ý làm Tư thần quan cho trẫm. Lúc đó trẫm và Giám chính cũng đánh cờ như thế này, mới chớp mắt đã nhiều năm qua đi như vậy rồi.”

Thu Hân Nhiên mỉm cười nói:

“Chớp mắt nhiều năm trôi qua vậy mà tài đánh cờ của Thánh thượng chỉ tăng không giảm.”

“Sao khanh nhìn ra được?”

Thu Hân Nhiên nghiêm túc đáp:

“Thần nhớ lúc trước Thánh thượng đánh thua thầy Bạch một nước cờ, bây giờ chỉ thua nửa bước mà thôi. Như vậy có thể nói trận này thầy Bạch cũng không hoàn toàn thắng ngài.”

Vua Tuyên Đức sững sờ rồi cười lên ha hả, nói với Bạch Cảnh Minh:

“Cô học trò này của khanh có lá gan càng ngày càng lớn đấy.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng ngữ khí không có chút bực bội nào.

Bạch Cảnh Minh lắc đầu thở dài:

“Nó tu hành ở trong núi mấy năm, tính tình càng ngày càng ngang bướng.”

“Trẻ nhỏ mới nói lời thật lòng, rất đáng quý, không phải chuyện xấu. Để nó lại trò chuyện với trẫm đôi lời, được chứ?”

Thánh thượng đã muốn nói chuyện riêng với Thu Hân Nhiên, Bạch Cảnh Minh không thể chống lại, chỉ đành đứng dậy, ánh mắt lo âu nhìn cô học trò của mình một cái rồi mới rời khỏi cung điện.

Trong điện trống trải chỉ còn hai người là Thu Hân Nhiên và vua Tuyên Đức, ngay cả nội thị Khổng Thái hầu cận cũng lặng lẽ lui ra khỏi điện. Vua Tuyên Đức nhìn chằm chằm ván cờ thua nửa bước ở trên bàn tựa như đang chìm đắm trong trận giao tranh giữa hai bên đen và trắng. Ông nhặt một quân cờ lên, tỉ mỉ quan sát rồi nói:

“Đạo trưởng có biết trẫm tìm đạo trưởng đến để làm gì không?”

Thu Hân Nhiên chắp tay đứng ở một bên, cung kính đáp:

“Thần to gan đoán rằng chuyện có liên quan đến Đông cung ạ.”

Vua Tuyên Đức có chút hứng thú, hỏi tiếp:

“Làm sao đoán được?”

Thu Hân Nhiên quỳ xuống, nói:

“Thần không dám lừa gạt Thánh thượng. Thầy của thần đã dạy bảo rằng không được tự cao tự đại, tuyệt đối không được nghị luận chuyện Đông cung trước mặt của Thánh thượng.”

Vua Tuyên Đức kinh ngạc, cười lớn:

“Cô cái gì cũng dám nói. Đã vậy trẫm lệnh cô tính một quẻ, cô có bằng lòng không?”

“Vâng, thần bằng lòng ạ.”

Nàng ứng đối khéo léo, trơn trượt như cá chạch. Đôi lúc gan lớn như mấy kẻ lỗ mãng, đôi lúc lại có vẻ khôn vặt nhưng lại để chút sơ hở cho người ta bắt được. Một người như vậy luôn làm cho người ta yêu thích, vì mỗi lần nói chuyện với nàng, người ta luôn có cảm giác mình là kẻ thông minh hơn.

Thu Hân Nhiên lấy ra quẻ tính, bày mười hai đồng tiền lên bàn rồi ngồi xếp bằng xuống. Đây là lần thứ hai nàng ngồi ở cung Vĩnh Minh tính quẻ. Một làn khói mờ nhạt toả ra quấn quanh lư hương mạ vàng, trong điện lúc này chỉ còn tiến quân cờ lạch cạch đặt trên bàn cờ cùng với tiếng đồng tiền xin keo rơi leng keng trên mặt đất.

Chẳng biết qua bao lâu, vua Tuyên Đức ngẩng đầu nhìn đạo sĩ nhỏ chau mày đang ngồi trên mặt đất tính quẻ. Sắc mặt của nàng nhìn thoáng qua tựa như đang trải qua một trận chiến nội tâm kịch liệt. Một hồi lâu sau, nàng khẽ thở dài, phất tay áo làm rối loạn quẻ tính trên mặt đất rồi dập đầu với nhà vua.

“Trong quẻ đã nói gì?”

Vị vua đang ngồi trên ghế lãnh đạm hỏi, tựa như ông ta không hề quan tâm đến kết quả của quẻ bói, chẳng qua ông ta chỉ tuỳ tiện hỏi vậy mà thôi. Lúc này ông ta khác hẳn với hình tượng của một vị vua sùng bái xem bói đoán ý trời của nhiều năm trước. Cho dù người tính quẻ là Thu Hân Nhiên, vậy mà ông ta cũng không hề để tâm làm người ta khó mà tin được.

Đạo sĩ nhỏ đang quỳ trên điện kính cẩn thưa:

“Bẩm Thánh thượng, trên quẻ không nhắc đến, hẳn là chưa đến thời cơ để lập Tự quân.”

Vua Tuyên Đức nhướng mày, có vẻ không hài lòng với kết quả này, nghi ngờ nàng đang nói tránh, hỏi tiếp:

“Có thật là không nhắc đến hay không?”

Người đang quỳ gối do dự một thoáng, vua Tuyên Đức thấy thế lập tức lên tiếng:

“Đạo trưởng cứ nói theo những gì quẻ bói ứng là được, trẫm tuyệt đối sẽ không trách tội.”

Thu Hân Nhiên nghe vậy thì vẻ mặt lộ ra khó xử, một lúc sau chậm rãi nói:

“Quẻ ứng rằng…”

Nàng dừng lại, cắn môi rồi dập đầu liên tục trên mặt đất, run rẩy nói:

“Quẻ này là “Tiểu Quá”, khuyên rằng chỉ làm việc nhỏ không nên làm việc lớn, bằng không thì có hoạ con hại cha, tai ương vô cùng.” [1]

[1]

– Hết chương 67 –

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện