Nóng, nóng quá...Trong mơ Giang Văn cảm thấy nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên. Mạch máu như là dòng nham thạch nóng bỏng dịch chuyển điên cuồng. Mỗi tấc da thịt đều là mồ hôi.Cô cảm thấy thật ngứa giống như có ai đó đang sờ mình, vừa nóng bỏng lại mơn trớn hôn từ vai cô hướng lên trên.Cảm giác này cực kì xa lạ, cô muốn giãy giụa, muốn thoát ra nhưng tứ chi lại giống như bị đeo chì vậy dù thế nào cũng không động đậy được.Cánh môi bị hai cánh môi lạnh lẽo lấp kín, hô hấp cũng như bị cướp đi.Sáng sớm.Giang Văn đầu đau như búa bổ, mở bừng đôi mắt, thứ lọt vào đôi mắt chính là màu trắng trơn của trần nhà. Rèm cửa trắng của cửa sổ bay tung lên, có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của hoa cỏ từ bên ngoài cửa sổ thổi tới.Hàng mi thật dài của cô hơi buông xuống, Giang Văn hồi thần lại thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân, cô đang ở bệnh viện.Quay đầu nhìn lại, cô thấy trên giường bệnh của mình còn có một người đàn ông đang ngủ. Một người đàn ông xa lạ nhưng cực kì anh tuấn. Mũi cao thẳng, môi mỏng, lông mi dày rậm rơi xuống hai sườn mũi. Mặc dù đang ngủ nhưng người đàn ông này vẫn toát ra cảm giác tôn quý, cao cao tại thượng.Giang Văn nhìn anh ta chằm chằm, vắt hết óc ra nghĩ xem anh ta rốt cuộc là ai?Bỗng nhiên người đàn ông kia mở mắt ra, đôi mắt lạnh băng đen như vực sâu thăm thẳm khiến người ta sợ hãi.Anh ta tỉnh rồi.Bốn mắt nhìn nhau, không khí như ngưng đọng.Giây phút này Giang Văn không biết mình nên phản ứng như thế nào mới phải."Anh là thế nào..." lại xuất hiện trên giường tôi?Giang Văn còn chưa nói xong, người đàn ông kia đã đứng dậy xuống giường, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng vĩnh cửu."Đáng chết!" Giọng nói anh ta như nghiến răng nghiến lợi cực kì âm lãnh, nhưng lại gợi cảm vô cùng.Lệ Mạc Sâm đưa lưng về phía cô, thong thả ung dung mặc nốt quần áo, ngón tay thon dài trên cổ tay áo sơ mi tinh xảo cài cúc áo, từng động tác mang theo nét hoa lệ trần trụi.Giang Văn ngây ngốc nhìn anh chằm chằm...Cảm thấy mình hình như quen biết người đàn ông này... Nhưng những chuyện đang xảy ra trước mắt thì cô lại không thể hiểu được.Lệ Mạc Sâm mặc xong quần áo thì quay đầu lại, dáng người cao hơn mét tám tạo cho người đối diện một cảm giác như bị áp bách. Đôi mắt chim ưng sắc bén hung hăng nhìn cô chằm chằm.Mái tóc dài của cô có chút hỗn độn, lung tung rũ xuống che đi nửa khuôn mặt, mặt mũi nhợt nhạt không chút sức sống."Giang Văn, cô lại làm ra cái chuyện hạ tiện thế này!"Không sai, là "lại".Lệ Mạc Sâm không nhớ rõ đêm qua đã phát sinh ra chuyện gì.Do cha bệnh tim tái phát mà anh đang ở nước Anh xa xôi bị gọi trở về, hôm qua anh mới tới sân bay thành phố Kinh Hải đã vội chạy vào bệnh viện. Lại vì hôm qua thời tiết xấu mà gara để xe của bệnh viện phải ngừng hoạt động, vệ sĩ của anh theo chỉ dẫn của bệnh viện tìm chỗ để xe thích hợp. Anh một mình chờ ở sau tòa nhà ngay sau đó liền có một mùi hương kì quái bay tới... mơ hồ nhìn thấy bên ngoài là một người phụ nữ đeo khẩu trang. Cô ta ở đó làm gì.Lệ Mạc Sâm đôi mắt mơ màng đầy nguy hiểm, nhận ra có người hạ thuốc anh ta. Anh không biết người phụ nữ ngày hôm qua rốt cuộc là ai, nhưng người phụ nữ trước mắt này dù chỉ lộ ra cái cằm cùng nửa bên mặt so với người phụ nữ đeo khẩu trang hôm qua lại khá tương đồng.Lệ Mạc Sâm nghi hoặc, năm năm trước không phải cô bị tai nạn xe sao? Trước khi anh đi Anh một ngày truyền thông đưa tin xác nhận cô đã chết.Bốn mắt nhìn nhau một hồi.Giang Văn bị ánh mắt đáng sợ của người đàn ông kia nhìn chằm chằm, đại não như ngừng hoạt động."Kiểm tra một chút nữ bệnh nhân phòng 606 tên là gì, bị bệnh gì,