"Đứa bé đã không còn, sáng hôn nay bác sĩ nói với tôi, đứa bé bị sinh non nên đã chết."Giang Vãn đau đớn, nước mắt càng rơi nhanh xuống, cô nói đều là sự thật, lúc sáng hôm nay tỉnh lại bác sĩ nói với cô, lúc trước cô mang thai tám đã xảy ra tai nạn xe, đứa bé đã chết."Tiếp tục nói đi, tối hôm qua cô hạ thuốc tôi, còn không phải là để tôi lại muốn cô thêm một lần nữa?""Tôi không biết anh đang nói gì, không phải tôi.""Giang Vãn!" Con ngươi nguy hiểm của Lệ Mạc Sâm nheo lại, anh hung hăng mà buông lỏng tay ra, như là ghét bỏ nước mắt cô làm dơ bẩn tay mình: "Trong vòng mười ngày phải đem đứa bé giao ra đây!""Đứa bé đã không còn, anh muốn tôi phải lặp lại mấy lần nữa đây?""Không giao đứa bé ra, toàn bộ Giang gia bao gồm cả người mẹ còn hôn mê của cô đều không được sống!"Lệ Mạc Sâm nói xong, hung hăng buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cô ra, xoay người rời đi."Lệ Mạc Sâm.." Giang Vãn vừa nghe những lời này cô có cảm giác Lệ Mạc Sâm sẽ nói được làm được, theo bản năng mà kéo ống tay áo anh lại."Buông ra!""Đứa bé thật sự là không còn nữa, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới tin tôi đây?"Môi mỏng của Lệ Mạc Sâm khẽ mở, để lại một câu: "Mang nhân chứng cùng vật chứng đến đây thì tôi sẽ tin!"Người đàn ông này bước đi chỉ để lại cho cô bóng dáng cứng rắn cùng sự khắc nghiệt.Sắc mặt Giang Vãn rất kém, môi cũng trắng bệch, cô nắm chặt tay lại, không dám để mình ngục ngã.Cô thậm chí không dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút.Ngày hôm sau, cô dọn ra khỏi Giang gia, cô ở trong rương có tìm được thẻ ngân hàng của mình, năm 18 tuổi cô có tích cóp một ít tiền tiêu vặt, đủ cho cô có thể thuê một phòng bình dân bên ngoài.Không nghĩ tới năm năm sau giá mọi thứ lại tăng nhanh đến thế, số tiền cô tích cóp hiện tại bây giờ xem ra cũng không tính là nhiều.Di động cũ không biết bị ai cầm đi, không thể tìm lại được, cô đành phải mua một cái di động mới, trong đầu có thể nhớ lại vài số di động cô đều đã lưu vào, bao gồm cả số của