"Anh nói thử xem?" Thủy An Lạc không chút sợ hãi trừng mắt nhìn ngược lại,"Thủy An Lạc, cô đúng là không đáng yêu như hồi xưa nữa rồi." Sở Ninh Dực nói rồi lại nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng cô một lần nữa, sau đó thì xoay người tính rời khỏi đây.Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng của anh, mím môi nói: "Nói như thể anh không thay đổi chút nào ấy." Con người mà không thay đổi thì chỉ có một con đường chết mà thôi."Thủy An Lạc, sao hồi đó cô không nói ra chuyện mình đã mang thai?" Sở Ninh Dực bước tới cửa, đột nhiên mở miệng hỏi nhưng mà lại chẳng hề quay đầu lại.Thủy An Lạc nhìn bóng lưng anh bật cười ha hả: "Nói ra? E rằng sẽ bị anh lôi đến bệnh viện xử lý! Đừng cố phủ nhận, anh biết tôi nói đúng mà! Anh sẽ chịu để vợ cũ của mình mang thai sao?" Trước khi Sở Ninh Dực kịp mở miệng, cô đã “đánh rắn giập đầu” luôn.Ánh mắt của Sở Ninh Dực càng thêm âm trầm, anh nhìn thẳng vào Thủy An Lạc như muốn xoáy sâu vào linh hồn của cô.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không trả lời câu hỏi này, chỉ quay người rời khỏi đó.Thế nên...!như vậy là ngầm thừa nhận hả?Thủy An Lạc bĩu môi rồi lại cẩn thận đặt con trai xuống.Ra khỏi phòng, Sở Ninh Dực cũng không ra ngoài mà vào thẳng phòng làm việc của mình.
Người của anh đã đem tất cả những gì mà Thủy An Lạc từng làm trong một năm qua giao cho anh.
Từ khi ly hôn đến giờ, cô chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Mà anh cũng tin rằng, những bức ảnh anh nhận được là do có kẻ cố ý muốn anh nhìn thấy.Sở Ninh Dực đang nghĩ dở thì di động trên bàn đột nhiên vang lên, thấy cái tên trên màn hình, khóe miệng anh thoáng cong lên: "Bác Thủy, hôm nay sao lại có thời gian mà gọi điện cho cháu vậy?""Nghe nói cậu đã đón An Lạc về rồi?" Người đàn ông bên kia nói thẳng thừng luôn, không chút uyển chuyển hay đưa đẩy gì khiến cho ngươi ta cảm thấy thật áp lực."Chẳng phải cô ấy là mẹ của con cháu hay