Sở Ninh Dực nhướng mày, thấy vậy liền nhéo mũi cô một cái: “Đứa nào to gan thế, dám chỉ thẳng mặt vợ anh mắng cơ à?“Sao anh đang đấu thầu mà không nói với em một tiếng? Hại em biến thành yêu nữ hại nước hại dân rồi!” Thủy An Lạc tức giận nói.
“Chuyện này cũng có gì to tát đâu, mảnh đất kia An Tam cũng muốn, anh mà không rời khỏi đó thì làm sao cậu ấy ra tay được.
” Sở Ninh Dực nói rồi kéo cô lên xe.
“Ố ồ, hóa ra là lấy em làm cái cớ để tặng quà cho bạn trai cũ hả!” Sau khi lên xe Thủy An Lạc bĩu môi nói.
Sở Ninh Dực nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lát sau mới trả lời: “Em có thể coi cái đó là sính lễ!”Thủy An Lạc: “! ”Sở tổng, anh nghĩ xa quá rồi đấy, sao giờ mà đã đưa sính lễ rồi.
“Vừa rồi có chuyện gì thế?” Sở Ninh Dực lại hướng sự chú ý lên Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu: “Em gặp Triệu Miểu.
”Sở Ninh Dực hơi sững ra, lại không thể tin nổi mà nói: “Em thua con nhỏ đó?”Thủy An Lạc ngẩng lên, nhất thời cảm thấy không vui vì ánh mắt khinh bỉ của Sở Ninh Dực.
“Người ta có lý do cao cả như thế thì em chửi lại kiểu gì được?"" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở cạnh đám người sống như anh không bằng ở chung chỗ với đám thi thể trong nhà xác kia còn hơn.
”“Ở cạnh đám người sống như anh?”Sở Ninh Dực nghĩ rồi lặp lại lời vừa rồi của cô.
Đám người sống như anh, như anh!“Em không sợ nữa rồi à?” Sở Ninh Dực nhướng mày hỏi lại.
Sợ thì đương nhiên vẫn sợ, chỉ là không sợ như trước nữa thôi.
Nhất là giờ, so với đám người chỉ biết khiêu khích người ta như thế này, cô thích ở trong nhà xác trông coi thi thể với chú Hạng hơn.
“Rõ ràng là Triệu Miểu đang cố tình chống đối em, nhưng tại sao chứ?"" Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nói: “Vì hôm đó em khiến cô của cô ta xấu mặt sao?”Sự công kích của Triệu Miểu nhằm vào cô không rõ ràng lắm, nhưng lại rất chân thực.
Không phải vì đố kỵ, không phải vì hận, mà giống như chỉ đơn thuần là nhằm vào cô mà thôi.
“Ừ, cô ta