Chỗ nào có nhiều người thì Tiểu Bảo Bối không được tỉnh táo lắm, nhưng vẫn không quên mất Hắc Long của nhóc, thỉnh thoảng vẫn đòi đi tìm chó, vừa thấy Hắc Long một cái mới chịu chơi tiếp.Sau khi ba con nhà họ Triệu kia về rồi, Kiều Tuệ Hòa cũng lên lầu nghỉ ngơi.
Hà Tiêu Nhiên cũng đi với bà.
Ở dưới chỉ còn hai người đang trông con.“Em nhớ hồi đó bà nội kể là bà yêu ông từ cái nhìn đầu tiên cơ mà, thế còn ông già họ Triệu kia là sao vậy?”“Bà nói với em á?” Sở Ninh Dực tay thì ôm vợ, chân thì gác trên bàn.“Đúng thế, hồi bà bị ốm bà có kể với em thế.” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối đang bò lên chân mình, thế là cô liền nhấc chân lên cho Tiểu Bảo Bối bay cao.Tiểu Bảo Bối ôm chân mami nhà mình cười khanh khách vì được giơ lên cao.Thủy An Lạc không lên cao được nữa, Tiểu Bảo Bối liền tìm đường khác, bấu tay lên đùi ba, muốn trèo lên đôi chân đang gác trên bàn của daddy nhà mình.Tiểu Bảo Bối lớn gan lắm, với được tay một cái là dám trèo qua luôn.“Đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên thật, nhưng mà nghe nói, trước đấy bà đang yêu ông Triệu, sau đấy vì ông nội nên bà đá người ta, thế nên mới cảm thấy có lỗi với ông ta đấy.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, rồi anh hướng chân xuống thành một độ cong nhất định.Tiểu Bảo Bối hầm hừ từ từ di chuyển.
Thủy An Lạc vẫn cứ để tay phía sau lưng nhóc, sợ nhóc không cẩn thận ngã mất.Thủy An Lạc thầm nghĩ, hồi còn trẻ bà cũng máu ghê!“Hai đứa đang làm gì đấy?”Thủy An Lạc đang mải nghĩ, giọng nói của Hà Tiêu Nhiên bỗng vang lên.Cô giật bắn mình, Tiểu Bảo Bối cũng bị giật mình, tay buông ra, ngã luôn xuống.
May mà Sở Ninh Dực nhanh tay nhanh mắt nên đã tóm được cu cậu.Tiểu Bảo Bối được daddy ôm vào lòng, lúc này vẫn đang đần thối ra: Con là ai? Con đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?Hà Tiêu Nhiên thấy vậy vội bước tới, đón lấy Tiểu Bảo