Như mặt đất bằng phẳng sao?“Ba kể con nghe, hồi đó ba con chỉ mới mười tám tuổi thôi mà đã có thể đưa một người sợ chết như ba ra khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi đấy, nên con không cần phải lo lắng như thế đâu.”Sở Mặc Bạch nói rồi lại đặt bút xuống, “Đi lấy hồ dán ra ngoài dán câu đối với ba đi.”“Vâng ạ...” Thuỷ An Lạc chạy lên nhà lấy áo xong lại vào bếp lấy hồ dán đang đun trên bếp xuống.Phương Bắc có một tập tục, lúc dán câu đối thì hồ phải do mình tự đun.
Trước đây lúc ông nội cô còn sống, ông cũng tự mình đun hồ, thế nên cô cũng không thấy lạ lẫm gì với thứ đồ này cả.Chỉ có điều cô không ngờ một gia đình giàu có như Sở gia mà cũng làm cái này.Sở Mặc Bạch và Thủy An Lạc ở ngoài dán câu đối.
Hà Tiêu Nhiên đứng trên tầng hai nhìn.
Thủy An Lạc mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ, ngoài trời hơi lạnh nên chiếc mũ len cơ hồ đã che hết cả mặt cô lại.
Lúc này cô đang cầm câu đối ngẩng lên định đưa cho Sở Mặc Bạch.Con bé ngốc nghếch này.Tuy đôi lúc ngốc ngốc lại ngờ nghệch, nhưng bản chất lại rất tốt.Hà Tiêu Nhiên nghĩ, bà ghen tị với Thủy An Lạc chính là đang ghen tị với sự ngốc nghếch của cô.“Ba, bên này, bên này, hơi nghiêng rồi ạ...”Sở Ninh Dực ngủ được hai tiếng, nghe thấy tiếng bà xã cứ gào tướng lên cuối cùng cũng từ từ tỉnh dậy.Anh đưa tay lên bóp trán, cẩn thận dời khỏi giường tránh động đến vị tổ tông kia nhà mình.Tiểu Bảo Bối khẽ động, nhưng rồi lại cắn ngón tay ngủ tiếp.Sở Ninh Dực nghe thấy tiếng động bên ngoài liền xuống giường đi ra xem.“Không được, không được, ba ơi quết thế còn chưa đủ đâu.” Thủy An Lạc gào tướng lên.Đây...!có còn là bên ngoài nhà anh nữa không vậy?Quết cái gì cơ?Vừa mở cửa ra, anh đã trông thấy Sở Mặc Bạch bị hụt tay, cả người khẽ run lên một cái, sau đó, cái tay đang cầm hồ