Lạc Vân đưa Long Man Ngân rời đi.
Ngay từ lúc Lạc Hiên gọi điện thoại cho ông thì họ đã biết Long Nhược Sơ sẽ không buông tha dễ dàng cho Thủy An Lạc rồi.Bà đã từng vì Thủy An Lạc mà đến thành phố A, riêng chuyện này thôi cũng đủ để chứng minh rằng bà có ý đồ với Thủy An Lạc.“Lạc Lạc thật sự không có mắt tím sao?” Lạc Vân đột nhiên hỏi.“Sao mà có được chứ, con bé là do em sinh ra, đương nhiên em biết nó có mắt tím hay không rồi.” Long Man Ngân buồn phiền nói.Lạc Vân vỗ vỗ lên vai bà an ủi, để bà không kích động quá mức, ông hoàn toàn không có ý gì khác.“Hiện giờ quan hệ của Lạc Lạc với Sở gia đang rất tốt.
Đêm qua con bé còn gọi điện cho em bảo là mẹ chồng nó đối xử với nó tốt lắm.
Em rất sợ Sở gia sẽ bài xích con bé.
Em và Mặc Vân đều không ở thành phố A, nhỡ đâu đến lúc...” Đang nói dở, Long Man Ngân bỗng ngừng lại, nỗi bất an trong lòng dâng lên khiến bà không dám nói hết câu.Từ giọng điệu của con gái, bà có thể nghe được sự hạnh phúc trong đó, nhưng nếu Sở gia bài xích Thủy An Lạc thì có khả năng con bé sẽ không bao giờ mở lòng ra với bất cứ ai khác nữa.“Anh lại rất tin tưởng Sở Ninh Dực, cậu ta có thể giải quyết việc này.” Lạc Vân nói rồi mở cửa xe ra: “Có điều anh không biết cậu ta định giải quyết chuyện với Bạch Dạ Hàn thế nào thôi, hay để anh gọi điện nhắc cậu ta chúý tới Bạch Dạ Hàn một chút?” Tin tưởng Sở Ninh Dực sao?Long Man Ngân cũng muốn tin Sở Ninh Dực nhưng quan trọng hơn là bà lo cho con gái mình.“Em muốn về thành phố A.” Long Man Ngân nhìn Lạc vân rồi nói.Lạc Vân hơi dừng lại một chút, sau đó giục Long Man Ngân lên xe: “Em quay về chỉ khiến tụi nhỏ thêm phiền phức mà thôi.”“Nhưng mà...”“Không nhưng nhị gì hết, em biết những gì anh nói đều là thật mà.” Lạc Vân ngồi xuống cạnh bà rồi bảo tài xế lái xe: “Giờ em mà về chỉ khiến những kẻ kia có thêm một đối tượng để công kích hơn thôi, hơn nữa anh nghĩ tạm thời bọn họ sẽ không lấy cái danh yêu nghiệt để ép Lạc Lạc đến đường cùng đâu, dù gì vẫn còn Bạch Dạ Hàn mà.”“Bạch Dạ Hàn?” Long Man Ngân nghĩ đến người này thì trong lòng lại càng thấy phiền muộn.***Đêm ba mươi - nhà nhà đoàn tụ.Có vẻ như Thủy An Lạc đã quên mất chuyện kia.
Cả đêm cô cứ bận trước bận sau lo cắt trái