Triệu Miểu ngoảnh lại nhìn cánh cửa đã đóng lại kia.“Cái gì gọi là con chó biến thái y như Sở Ninh Dực chứ? Chẳng phải chỉ là một con chó thôi sao?” Triệu Miểu cố ý nói.“Nó chính là con chó đã cứu Sở Ninh Dực ra khỏi lòng địch đấy.
Nó mang Sở Ninh Dực vượt qua rừng rậm tối đen chưa ai vượt qua nổi! Vài ngày trước nó còn cứu được đứa bé kia từ trong tay đám phần tử khủng bố nữa.
Cháu thực sự nghĩ rằng nó chỉ là con chó bình thương thôi sao?” Triệu Lâm cười nhạt.Rất nhiều người trong quân đội đều muốn có con chó này, thậm chí cả các lãnh đạo cũng muốn.
Đáng tiếc Hắc Long chỉ đi theo một mình Sở Ninh Dực, những người khác nó nhất định không chịu.Triệu Miểu hơi nheo mắt lại rồi cúi đầu không hỏi tiếp nữa.Sau khi đám người Triệu gia rời đi, có người lập tức vặn tay đứng im bặt.Thủy An Lạc cúi thấp đầu mình chờ Kiều Tuệ Hòa mắng vốn.Nhưng mà Kiều Tuệ Hòa lại chỉ nhìn cô rồi nói: “Vừa nãy há mồm là y như kéo lũ khiến người ta không phản bác được cơ mà, sao bây giờ lại im như thóc thế?” Lời này của Kiều Tuệ Hòa lại mang theo ý cười.“Với kẻ địch thì không thể mềm yếu được ạ.” Thủy An Lạc nhỏ giọng phản bác một câu, nhưng mà đối với người nhà thì đâu thể như vậy được.Kiều Tuệ Hòa nhìn về phía Hà Tiêu Nhiên, cuối cùng Hà Tiêu Nhiên khẽ cong môi nói: “Được rồi, bà nội không trách con đâu, lên nhà gọi điện hỏi xem bao giờ thì hai người kia mới về đi?”Thủy An Lạc gật gật đầu rồi bế Tiểu Bảo Bối lên.Kiều Tuệ Hòa ngẩng đầu nhìn con dâu của mình: “Mấy năm nay đã khiến con chịu thiệt thòi rồi.”Hà Tiêu Nhiên cúi đầu không nói.Thủy An Lạc đi lên lầu gọi điện thì Sở Ninh Dực bảo đang trên đường về rồi.Thủy An Lạc biết anh đang lái xe nên cũng không kể chuyện này.
Cô tính để anh về rồi nói sau.Sở Ninh Dực cúp máy rồi nhìn ba mình đang ngồi ở ghế phó lái: “Lại là đám người Triệu gia sao? Nghe giọng của Lạc Lạc có vẻ không vui vẻ gì mấy.”“Nếu không thì con nghĩ bà nội bảo chúng ta đi làm gì?” Sở Mặc Bạch nhàn nhạt nói: “Cũng đến lúc dạy dỗ Triệu gia