Chú Hạng nói rồi cuối cùng lắc đầu: “Nhưng sau này lúc bà ấy sinh được cho chú một cậu con trai thì cũng qua đời.
Cái long mạch gì gì đó cũngkhông thể bảo vệ được bà ấy nữa.” Chú Hạng nói xong lại tiếp tục cúi đầu và cơm.Cái chủ đề này nặng nề thật đấy.Thế nhưng chuyện long mạch?Thủy An Lạc biết, hoàng đế thời cổ đại thường sẽ xây mộ của mình trên long mạch, là để có được sự bảo vệ của rồng.“Chú Hạng, cái thôn đó giờ còn không? Chú nhớ tên nó là gì không?"" Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.“Sao thế, có hứng thú với long mạch à?” Chú Hạng vừa ăn cơm vừa nói.“Cũng không phải, chỉ là cháu tò mò thôi, dù sao mấy cái chuyện như long mạch bảo mệnh gì đó nghe chẳng thực tế chút nào?” Thủy An Lạc cười ha hả trả lời, rồi lại cúi đầu che đi suy nghĩ thực sự trong mắt mình.“Chắc là còn đó, được gọi là thôn Long Gia, nhưng mà quanh năm họ sinh hoạt ở dưới núi Châu, rất hiếm người biết, không biết giờ thế nào rồi nữa.” Chú Hạng nói xong lại tiếp tục và cơm.Thủy An Lạc có chút không yên lòng, thôn Long Gia, long mạch, như vậy chắc hẳn bọn họ có hiểu biết nhất định về rồng rồi!Cô có nên đến đó xem một chút không?“Nhưng trên núi Châu quả thật có một loại dược liệu có thể trị được bách bệnh, được gọi là cỏ Long Lân.
Chú đã mạo hiểm hái được một bó, quả thật rất là kỳ lạ.” Chú Hạng nói, lại không có nói hết.“Cỏ Long Lân? Là cái gì thế ạ?"" Đó chẳng phải là một loại cỏ thông thường ở phía Nam sao?“Là cỏ thôi, những chỗ thần kỳ của nó là có một loại rắn cực độc phải dựa vào nó mà sinh tồn! Rắn độc sẽ đưa nọc độc vào trong cây cỏ đó.
Sau đó loài cỏ đó sẽ phân giải chất độc để lấy được thứ mình cần để phát triển.
Nhưng sau khi chất độc được phân giải thì cây cỏ đó lại thành một vị thuốc! Nhưng có lẽ hiện tại thứ cỏ đó cũng không còn nữa rồi.
Rất nhiềunăm chú không thấy ai nhắc đến nó nữa rồi!” Chú Hạng vừa nói vừa như cảm khái gì đó.
Thủy An Lạc nghe không rõ.
Hai người cũng ăn cơm xong rồi cho nên cô đem hai cái cặp lồng đi rửa.Thôn Long Gia, Thủy An Lạc vừa nghĩ đến cái tên này thì lại càng muốn chạy qua đó xem sao.Long mạch, Thủy An Lạc cúi đầu nhìn mảnh ngọc của mình, hay là