Thời gian trả kết quả càng chậm thì Thủy An Lạc lại càng không nắm chắc.Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô: “Không phải nói là nắm chắc rồi sao?”“Nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, em chỉ càng ngày càng mất lòng tin thôi mà!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu tiếp tục xem sổ của mình.Sở Ninh Dực: “...”Sở Ninh Dực cảm thấy câu nói, thánh học mãi mãi không thể hiểu nổi suy nghĩ của những đứa học dốt chính là sự thật.Nhất là cái loại học dốt đến không thể dốt hơn như bà xã mình, Sở Ninh Dực càng không thể hiểu nổi.Thủy An Lạc đang xem bút ký thì đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh có biết cỏ Long Lân không?”“Biết, giảm sưng giảm đau, trước đây ra chiến trường vẫn hay dùng đến.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp lời.“Không phải loại đó, là cái loại ở trên đỉnh núi Châu cơ!”“Chẳng phải đều là cỏ Long Lân cả sao?” Sở Ninh Dực hơi nhíu mày.“Không phải, chú Hạng nói, loại cỏ Long Lân kia được một loài rắn cực độc nuôi lớn, tuy nhiên nó lại có khả năng trị được bách bệnh!” Thủy An Lạc trả lời.Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc như như đang nhìn một con dở hơi.Dường như anh đang muốn nói: Ba cái lời lừa gạt con nít như vậy mà cũng tin, quả nhiên em vẫn chỉ là con nít mà thôi.“Là thật đấy!” Thủy An Lạc túm lấy cánh tay của anh nói.Sở Ninh Dực đỡ lấy tay con trai mình lên rồi xoa đầu nhóc một cái: “Đọc mau lên, còn đi ngủ nữa.”Sở Ninh Dực nói rồi dứt khoát bế Tiểu Bảo Bối lên lầu tắm cho nhóc.Thủy An Lạc bĩu môi, tại sao lại không tin lời cô nói chứ?Thủy An Lạc cũng đứng dậy đi lên lầu.
Cô ôm máy tính tìm kiếm thông tin về cỏ Long Lân, kết quả chỉ xuất hiện mỗi loại mà Sở Ninh Dực vừa nói.
Đột nhiên Thủy An Lạc cảm thấy có chút mất mát, chẳng lẽ thầy lừa cô thật sao?Sở Ninh Dực vào phòng làm việc liền thấy Thủy An Lạc đang bĩu môi ngồi trước máy tính.
Anh đi đến đằng sau lưng Thủy An Lạc rồi hơi khom lưng xuống, một tay nắm lấy cánh tay cô, tay còn tắt cái trang web kia đi.“Đã bảo là lừa con nít rồi mà, làm gì có chuyện rắn độc nuôi cỏ chứ, đó mà là chữa bệnh sao? Có mà lấy mạng thì có!” Sở Ninh