Sở Ninh Dực: Không tồi, cuối cùng Thủy nham nhiểm cũng đã được bức ra rồi, thế nên giờ anh không cần lo lắng gì nữa mà có thể đánh một trận rồi.An Phong Dương sờ sờ cằm nhìn con bé cố chấp đang gân cổ cò co cổ ngỗng lên nói lý lẽ với mình kia.“Được đấy nhỉ, cũng biết nghĩ đấy.”“Đương nhiên!” Thủy An Lạc hừ lạnh.Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu vợ: “Vậy mấy ngày này em và Mân Hinh phụ trách vấn đề tin tức, còn lại để anh và An Tam lo.”Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái, việc này cô nhất định có thể hoàn thành tốt.Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương.
An Phong Dương bất đắc dĩ nhún vai một cái, việc đã đến nước này rồi cũng chỉ còn cách tiếp tục nữa thôi.Thủy An Lạc dỗ một lúc lâu mới dụ được con trai quay về nhà mình.Còn cuộc sống đi làm của cô cũng không bất ngờ chút nào mà kết thúc.Sau khi về nhà, lúc ăn cơm cái đầu của Tiểu Bảo Bối vẫn ngoái ra bên ngoài, ý nhóc là từ nay về sau em gái ở lại đây rồi đúng không?Thủy An Lạc nhìn con trai mình liền nghĩ, con trai vẫn còn chưa lớn lên mà cô đã thấy chua xót hết cả lòng rồi.“Bạch Dạ Hàn nói lần này cậu ta trở về là để giúp em nhận án kiện.” Sở Ninh Dực nói.“Thôi cho em cảm ơn anh ta.
Em sợ là anh ta giúp em nhận án kiện là để tiễn em lên đoạn đầu đài thì có!” Thủy An Lạc cười lạnh: “Hơn nữa, tại sao anh ta lại biết chuyện này sẽ xảy ra? Em nghĩ có khi chuyện này cũng liên quan tới anh ta không chừng?”Thủy An Lạc nói xong tay bỗng dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Đó là một chuyện tốt!”Thủy An Lạc chớp chớp mắt, sau đó thì sao?Sau đó Sở tổng tiếp tục cúi đầu bón cơm cho con trai.Sau bữa cơm tối, Thủy An Lạc ôm máy tính chơi đùa với Tiểu Bảo Bối, chỉ vỏn vẹn có hai giờ đồng hồ mà weibo của bé rồng tím đã bị đẩy lên hàng đầu, cũng không thiếu mấy người thổ hào khen cô là Địch Nhân Kiệt.Thủy An Lạc thấy mấy cái bình luận mà được ấn like nhiều nhất hầu hết đều là bình luận mắng chửi cô, còn có một bác sĩ hay y tá nào đó vào bình luận về chuyện mất xác ở bệnh viện nữa.Có một số người nói giúp cô, bảo rằng