"Không đâu, không đâu!" Thủy An Lạc muốn khóc lắm rồi, đây căn bản không phải là dồn ép nữa mà là tra tấn cả thể xác lẫn tâm hồn rồi đấy."Vậy còn thằng bé thì sao? Thủy An Lạc, cô nghĩ cô có thể đấu được với tôi không?"Ý anh nói bóng gió là tôi muốn con trai tôi thì phải đi tính toán với cô mới bế được thằng bé về chắc?Thủy An Lạc sắp khóc đến nơi rồi, thật ra thì Sở Ninh Dực đâu cần phải nói thẳng đến thế đâu."Không thể, không thể." Thủy An Lạc đáp lại, bàn tay bên người dường như sắp chạm xuống sàn nhà rồi, nhưng người đàn ông đang ở phía trênngười cô lại chẳng chịu rời đi gì cả."Vậy cô thử nói xem, tôi bảo theo đuổi cô có phải là nói thật hay không?""A~" Thủy An Lạc hơi ngập ngừng, giờ phút này cô chỉ muốn nói: Sở tổng, có chuyện gì đứng lên rồi nói được không? Eo tôi mỏi quá rồi!Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu tránh đi bờ môi gần như đã chạm vào môi mình, nhưng cái cảm giác nóng rực vẫn lan khắp từ mặt xuống hết cả người và chân tay cô.
Hai chân Thủy An Lạc mềm nhũn, mẹ nó, cô đang bị người ta công khai chòng ghẹo đấy à?Trước khi cái thân cọng giá của Thủy An Lạc ngã xuống xuống nền nhà, Sở Ninh Dực đã kịp thời đưa tay đỡ lấy eo của cô, chống đỡ cho hai chân mềm nhũn của cô nhưng vẫn không thay đổi tư thế, trái lại anh còn áp gần thêm chút nữa, khiến tư thế của hai người càng...!mờ ám hơn!"Thủy An Lạc, hay là chúng ta thử đi." Sở Ninh Dực đè thấp giọng thì thầm bên tai cô."Sở tổng, hay là chúng ta cứ đứng lên trước đã được không?" Thủy An Lạc cười ha ha nói, cô thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, cái kiểu dồn không khí này vừa phải dùng sức ở eo lại còn phải dùng lực ở cánh tay và hô hấp nữa đấy.Cánh tay Sở Ninh Dực hơi siết chặt lấy eo cô, khiến cái eo ngả về sau đến gần 180 độ của Thủy An Lạc cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình thường.
Chỉ có điều, lúc vừa đứng dậy cô lại bị Sở Ninh Dực kéo một cái nằm sấp lên...!người anh?Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, sao tự dưng lại thành ra cô áp Sở Ninh Dực là thế nào?"Đừng cử động."Lúc Thủy An Lạc đang muốn giãy giụa nhảy xuống thì Sở Ninh Dực