Toàn thân Triệu Miểu lạnh toát, như thể có người dội một chậu nước lạnh thẳng xuống đầu cô ta, từ đỉnh đầu tới gan bàn chân đều lạnh toát.Cố tình!Rõ ràng là Sở Ninh Dực cố tình!Triệu Miểu nghĩ rồi dứt khoát đuổi theo.
Tuy bị thư ký của Sở Ninh Dực chặn lại, nhưng cô ta vẫn xông vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực quay đầu lại, thư ký dè dặt nhìn anh.Sở Ninh Dực ra hiệu bảo thư ký ra ngoài, sau đó mới đi tới ngồi trước bàn làm việc của mình.
Anh lấy di động của mình ra thì thấy tin nhắn của Thủy An Lạc gửi tới.[Bà xã: Lão Phật Gia tới rồi, nó chửi sướng cả người luôn...][Bà xã: Không đúng, người nó mắng là em mà...][Bà xã: Em cảm thấy Lão Phật Gia đang mắng chửi Phong điên đấy, tiện thể coi em thành nơi trút giận luôn, ahuhu...][Bà xã: Chồng ơi anh vẫn đang họp đấy à?]Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi cong lên, sau đó trả lời một câu:[Ông xã: Em có thể đánh lại mà, chỉ số võ lực của em trên cô ấy mà.]Thủy An Lạc vừa thấy cái tin nhắn này thì lập tức cảm thấy anh Sở đang trêu chọc cô.
Cô bị Lão Phật Gia treo lên tẩn cho một trận thì có ấy!“Sở Ninh Dực! Anh cố tình có đúng không!” Triệu Miểu tức giận nói.Sở Ninh Dực miễn cưỡng ngẩng đầu lên, sau đó tựa lưng vào ghế nhìn cô ta: “Đúng là tôi cố tình đấy thì sao nào? Không bằng cô gọi cái người đứng sau cô ra đây đi, biết đâu vẫn có thể giúp cô được một tay đấy.”Thanh âm của Sở Ninh Dực trầm thấp, không có bất cứ gợn sóng nào.Cả người Triệu Miệu rét run lên, cô ta nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh biết...”“Thật không may, trùng hợp làm sao năm ngoái vừa có một người không biết tự lượng sức mình để bây giờ đã bị cấm túc ở Paris! Mà hình như cô Triệu đây cũng từng du học ở Paris.” Sở Ninh Dực nói rồi đặt di động xuống: “Triệu Miểu, tôi không thích những kẻ ưa tính toán.
Trước khi địnhtính toán người khác thì phải xét xem chính mình có thể bị mưu hại hay không đã! Chuyện ở công ty cô làm rất tốt, hoàn toàn không có kẽ hở gì cả! Nhưng mà tôi đã muốn đuổi cô đi thì có thừa biện pháp, cái trung tâm thương mại nhỏ bé của nhà cô chỉ dùng để chôn theo