Kiều Nhã Nguyễn đến đơn vị, nói với người gác cổng mình muốn tìm người.Dưới ánh đèn đường, trong chiếc xe phía sau lộ ra gương mặt mệt mỏi của một người đàn ông.
Anh ta vừa xuống máy bay đã lái xe đến tìm cô, theo cô suốt cả dọc đường nhưng vẫn không dám xuất hiện.Kiều Nhã Nguyễn nhờ gọi người xong liền vào trong xe chờ.Phong Phong nhíu mày, hơn nửa đêm cô ấy còn đến chỗ này làm gì? Nhất là khi trời còn đang mưa to thế này.Đại khái khoảng chừng mười phút, ngoài cổng xuất hiện một bóng người cao lớn.Phong Phong không kìm được mà ngồi thẳng người, nhìn ra bên ngoài.Sư Hạ Dương?Kiều Nhã Nguyễn đến tìm Sư Hạ Dương làm gì?Kiều Nhã Nguyễn mở cửa bước xuống xe, nhìn người đàn ông vẫn còn đang mặc đồ huấn luyện trên người, anh ta không che ô, người đã ướt sũng.“Cô tìm tôi?” Sư Hạ Dương nhíu mày nói.“Tôi biết đây là chuyện riêng của anh, là do tôi lo chuyện bao đồng, nhưnglần trước ở bệnh viện tôi đã nhìn thấy cô gái từng cãi vã với anh.
Sau đó ở tại trung tâm mua trang sức tôi lại thấy cô ấy tới đó cầm đồ, bị người ta bắt nạt.
Thế rồi tối hôm nay không khéo lại nhìn thấy cô ấy đang rửa bát ở khách sạn XX.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, thấy Sư Hạ Dương hơi đờ ra, quay đi rồi mới ngoái lại, “Hơn nữa, xem ra thân thể của cô ấy không được tốt, chắc không gắng gượng nổi đến khi đứa bé được sinh ra đâu.”Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời, Sư Hạ Dương đã chạy đi.Kiều Nhã Nguyễn gập ô lại lên xe, khóe miệng hơi nhướng lên, xem như cô cũng làm được một chuyện tốt vậy.Phong Phong nhìn cô lái xe rời đi, không kìm được mà nhíu mày, rốt cuộc cô ấy đang làm gì vậy?Còn Sư Hạ Dương nữa, cô ấy quen người đàn ông này từ bao giờ?Lúc Thủy An Lạc biết chuyện, Sở Ninh Dực còn đang tắm.
Cô nhịn không được mà thốt lên: “Tao thấy mày nên tránh xa cái tên Sư Hạ Dương kia ra một chút đi thì hơn, cứ nghĩ đến cái thằng cha đó là tao lại thấy khó chịu.”“Không có gì đâu, tao chỉ thấy cô gái kia bệnh không nhẹ, cho nên nhất