Thân thể Thủy An Lạc hơi run lên, cô xoay người ôm lấy Sở Ninh Dực, không nói thêm gì nữa.
Thì ra, anh đều biết hết.
Chỉ một câu “em sống vậy không thấy mệt à” thôi dường như đã bứt tung sợi dây cung cuối cùng trong người cô.
Chỉ có ôm chặt lấy anh, sợi dây đã tán loạn trong lòng cô mới không bị phát hiện là đã đứt.
Sở Ninh Dực ôm cô, hôn rải rác lên gò má cô.
“Chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi, người kia, nhất định là ngay bên cạnh em.
” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
“Em đi gặp Triệu Miểu nhé.
” Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu mở miệng nói, “Có lẽ, Triệu Miểu cũng chỉ đang nén một hơi tàn cuối cùng, chỉ chờ em lên tiếng để thở ra thôi thì sao.
”“Gặp cô ta?” Sở Ninh Dực thấp giọng hỏi lại, giống như tò mò.
Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, “Hiện giờ Triệu Miểu nín nhịn chủ yếu là bởi vì vẫn chưa có ai chọc vào quả bóng hơi của cô ta.
”“Em có châm?” Sở Ninh Dực nhướng mày.
“Đương nhiên là có, nhưng mà phải thử trước đã.
” Thủy An Lạc nói xong liền cầm lấy đi dộng, lúc trước cô không lưu số điện thoại của Triệu Miểu nên bây giờ chỉ có thể nhờ anh giúp thôi.
Cho dù chỉ là hoài nghi nhưng cô nghĩ chỉ cần thử một lần sẽ nhanh chóng biết được kẻ đó rốt cuộc là ai.
Trừ phi, lần này cô ta thông minh hơn, không ngốc như trước kia nữa.
“Anh cũng không biết.
” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật.
“Không biết thì tốt, thế Sở tổng hỏi giúp em đi.
” Tâm trạng của Thủy An Lạc thoải mái vô cùng, nếu anh biết thì mới là có chuyện đấy.
Sở Ninh Dực: “! ”Anh bảo trợ lý tìm số điện thoại giúp, sau đó gọi tới.
Thủy An Lạc mở loa ngoài đặt trên thảm, bảo Sở Ninh Dực im lặng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói khản đặc vang lên.
“Alô! ”Coi như một câu chào hỏi bình thường, có thể thấy cô ta cũng không lưu số của Sở Ninh Dực, cho nên nhất định không phải vì anh ấy mà cô ta mới quay về.
Điểm này cô có thể xác định.
Thủy An Lạc cạch một tiếng cúp máy.
Sở Ninh Dực càng thấy tò mò hơn, cô ấy bị