“Để sau này anh ấy đối xử tệ với em thì em sẽ cho anh ấy đọc!” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói.Mân Hinh bỗng bật cười.
Cô xoa đầu Thủy An Lạc: “Ngốc ạ, nếu đã không để ý đến em rồi thì sao lại quan tâm chuyện em đã phải trải qua những gì chứ?"Ớ...Thủy An Lạc ngẩng đầu, hình như đúng là thế thật.“Em mặc kệ, đây là do anh ấy nợ em!” Thủy An Lạc tức giận nói, sau đólại tiếp tục sấy quyển nhật ký của mình.***Dưới lầu.An Phong Dương và Sở Ninh Dực cùng nhìn lên trên lầu.“Chuyện gì thế?” Lại còn khóa trái cửa luôn chứ.Nhưng càng như thế thì Sở Ninh Dực lại càng tò mò về thứ cô cầm trong tay, chỉ là một bản thỏa thuận ly hôn thôi mà, đâu phải anh chưa từng nhìn thấy mà cô lại có vẻ căng thẳng như thế?“Lần này Lan Hinh quay lại chắc chắn là cô ta đã có chuẩn bị.
Cậu định thế nào đây?” An Phong Dương nghe thấy tiếng công chúa nhà mình ọ ẹ trong nôi, vội vàng đứng dậy bước qua.Còn Tiểu Bảo Bối chắc vẫn đang bị sợ, cho nên dù đang ngủ nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt.“Dùng cách tương kế tựu kế thì chắc chắn là không được rồi, cô ta đã có phòng bị nên phải dùng cách khác thôi.
Nhưng có thể xác định được rằng cô ta đang có mặt ở thành phố A là tốt rồi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa day day trán của mình: “Quan trọng là còn một Long Nhược Sơ nữa.”Nhắc đến Long Nhược Sơ, An Phong Dương lại nhìn quanh bốn phía:“Lạc Hiên đi rồi à?”“Lạc Hiên có tới đây sao?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.“Đúng thế, là anh ta đưa Lạc Lạc ra ngoài mà, nhưng không biết là đi từ lúc nào nữa?” An Phong Dương càng thấy tò mò tợn.Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn trần nhà, là anh ta đưa Thủy An Lạc ra ngoài sao?Chẳng lẽ vì cắn rứt lương tâm?Hiện tại, Sở Ninh Dực hoàn toàn chẳng có một tí hảo cảm nào với LạcHiên cả.Kẻ điên đang nằm dưới đất dường như đã hoàn toàn tắt thở.
Sở Ninh Dực bước qua rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.
Anh nhìn vết móng rồng trên xương quai xanh của cậu ta, lại nhìn những chỗ khác trên